Chương trước
Chương sau
Lẫm thúc yên lặng để ly trà trên tay xuống, vẻ mặt không mấy bình tĩnh nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt cùng đám người tại Bắc Cữu,
"Phát hiện dấu vết mới của Chủ thần."
...
Sau khi được nghe kể về toàn bộ sự việc diễn ra từ miệng Dạ Nguyệt, Lẫm thúc hàng ngày đều sống trong tội lỗi cùng bối rối.
Nếu như không phải ông đề nghị Lăng thiếu thử nghiệm cái kia, liệu mọi chuyện sẽ khác chăng?
Nhưng tất cả cũng đã qua, Chủ thần kia cùng đã từ bỏ, tất cả hoàn toàn kết thúc. Hiện tại chỉ có thể tập trung vào việc làm sao chữa lành chấn thương tâm lí cho Lăng thiếu.
Lẫm thúc một bên quan sát tình hình, một bên lại lén lút đi đến chỗ cổng thời không bị đóng kia làm nghiên cứu.
Phải thừa nhận một sự thật, đó là việc ông đối với ba ngàn thế giới vẫn có nỗi chấp nhất khó có thể buông bỏ.
Kết quả hai ngày trước, cổng không gian không cần người điều khiển, liền tự động phát sinh dị tượng.
Lẫm thúc lần nữa lao đầu vào nghiên cứu, vừa muốn tìm ra chân tướng của Chủ Thần lẫn không gian, lại một phần cũng mong sao sự thật có thể chữa lành vết thương lòng của Lăng thiếu, xem như bồi tội.
Bỏ ra ròng rã mấy ngày nay, ông mới rốt cục khẳng định, vật kia xác thực khởi động trở lại.
Đám người Bắc Cữu nghe tin cũng hoàn toàn bùng nổ rồi, đều liều mạng thí nghiệm, hận mỗi ngày đều không thể giam mình ở lại phòng nghiên cứu.
Dự án ba năm này, cũng đâu thể nói bỏ là bỏ được...
Nhưng cho dù lấy tài lực của toàn bộ các nhà khoa học thiên tài bậc nhất trên tinh tế, vẫn cảm thấy mọi việc quá khó hiểu mịt mờ, hoàn toàn không có manh mối.
Nay thu được một ít thông tin, tất cả trong lòng đều vừa mừng vừa lo sợ không thôi. Cũng không rõ được đây là họa hay phúc.
Lẫm thúc tính toán một chút, lần này đã là lần thứ tư xảy ra vấn đề. Lại đem một máy phát tín hiệu trong túi nhả lên bàn, bộ dáng suy tư phức tạp, hồi lâu sau mới ngập ngừng,
"Bắt được một tia linh trí của Chủ Thần... Mặc dù xác xuất rất nhỏ, nhưng xác nhận đến hơn tám mươi phần trăm chính xác."
"Vị trí khởi nguồn của linh trí bắt được... Địa điểm tinh cầu X, ngay tại biệt thự lớn của Đỗ gia."
Thông tin vừa đến, cả đám người Bắc Cữu liền biểu hiện đứng ngồi không yên.
Người trẻ tuổi thì hoang mang ngơ ngác, đám người có vẻ già dặn trải đời hơn vừa nghe đến Đỗ gia cũng là một vẻ trầm lắng thất kinh.
Máy phát tín hiệu chiếu lên một điểm đỏ, tiếp đó biến thành một hàng văn tự cổ kì quái, hiện lên trên màn hình mô phỏng.
"Đây là dữ liêu bắt được."
Dạ Nguyệt trong nội tâm lo lắng, lưng không khỏi thẳng lên rất nhiều, ánh mắt đăm đăm dừng ở trên máy phát tín hiệu không khỏi nhiều thêm vài phần nóng bỏng.
Văn tự lấp lóe mang lại cảm giác chân thực chưa từng có, dần dần chuyển thành một loại chữ viết quen thuộc...
Hắn ẩn ẩn như... có thể đọc được loại chữ này!
Trong lòng Dạ Nguyệt kinh ngạc thốt lên, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ khó có thể tin tưởng. Hắn sửng sốt một hồi lâu, mới lấy hồn lực mạnh mẽ quan sát những dòng kia, vẻ mặt kinh ngạc nhất thời biến thành mừng như điên.
Thanh âm trong trẻo vang lên, đem từng chữ trên màn hình đọc đến rõ ràng,
"Vạn thế giới, độc chỉ dung người.
Đỗ gia chi trưởng nữ - Xích Liên chân nhân."
Lẫm thúc trên mặt còn mang theo vẻ mặt kinh ngạc, nghiêm túc hỏi,
"Dạ thiếu, ngài đọc được loại ngôn ngữ này?"
Thiếu niên gật gật đầu, lại nói,
"Ta cũng không biết tại sao lại đọc được. Nhưng mà Đỗ gia ở đây, chưa từng nghe qua. Còn có, Xích Liên... liệu đây có phải tên thật của Chủ Thần?"
Lẫm thúc cau mày,  đứng chắp tay bộ dáng suy tư,
"Ta cảm thấy giống danh xưng hơn."
Dạ Nguyệt lại hỏi, tâm lý run rẩy một hồi,
"Vì sao?"
Viện trưởng Bắc Cữu lần nữa cầm lên máy phát tín hiệu, từng chữ từng chữ chậm rãi nói,
"Hai từ chân nhân ở phía sau, thời đại này sẽ có người dùng sao? Nói cho cùng thì..."
Nghe thấy lời này của người đối diện, thiếu niên chợt vô cùng tỉnh táo, vô cùng chắc chắn khẳng định,
"Dị giới..."
 Lẫm thúc gật đầu một cái, trong mắt đối phương đã là một mảnh lạnh lùng,
"Xem ra... vẫn phải đi tới Đỗ gia một chuyến rồi..."
"Ta cũng đi."
Thanh âm khàn khàn từ phía sau truyền đến. Giọng nói nhẹ nhàng hơn hết thảy, khiến người ta cảm thấy giống như gặp ảo giác.
"Lăng Triệt?!"
Dạ Nguyệt ngẩng đầu nhìn qua, bị người trước mắt làm cho chấn động, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Có lẽ là động tĩnh ở đây quá lớn, khiến người bên trong phòng cũng nghe được. Hiện giờ thiếu niên đứng phía ngoài đang  từ từ đi vào. Một đám người đều thập phần luống cuống.
Mặc dù Lăng Triệt đã gắng hết sức biểu hiện bình tĩnh, nhưng mà lời nói ra vẫn có chút run rẩy.
Thiếu niên nhìn thấy văn tự cổ kia thì cúi đầu, khóe môi hơi cong lên, lộ ra nụ cười nho nhỏ thoả mãn. Trong đó dường như có thống khổ, cũng có niềm vui khi tìm lại được thứ mình đã đánh mất, lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Xích Liên... sao?"
Thanh âm mềm mại dịu dàng. Đôi đồng tử đen như mực lộ ra tia sáng khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy rét lạnh.
Dạ Nguyệt cùng Lăng Triệt, hai người bốn mắt nhìn nhau. Cứ lẳng lặng nhìn như vậy, ai cũng không dời đi ánh mắt.
Mặt đối mặt hồi lâu, thiếu niên mới bước về phía hắn, đi tới bên cạnh. Dạ Nguyệt siết chặt tay, lặng lẽ hít một hơi khí lạnh, tận lực giữ vững ngữ điệu bình tĩnh không chút gợn sóng,
"Vậy tôi đi với cậu."
...
Mười năm về trước,
Nhà họ Đỗ đã từng là thư hương thế gia, người người tôn kính. Chỉ là càng về đời sau, làm ăn thua lỗ, danh tiếng đã sớm sa sút trong giới quý tộc.
Đỗ gia chủ tiền nhiệm không cam lòng danh tiếng Đỗ gia bị đè ép như vậy, nghĩ hết biện pháp đi tiếp cận với những người nổi tiếng, sau đó không biết làm sao lại dính líu đến nhà họ Lăng.
Bằng cách nhờ cậy tiềm lực về kinh tế cùng chính trị. Vì vậy, Đỗ gia danh tiếng sớm đã xuống dốc ở tinh tế lại lần nữa tiến vào giới thượng lưu.
Bất quá cũng chỉ được một đoạn thời gian.
Vào thời điểm năm năm về trước, trong một đêm, Đỗ gia đã bị diệt tộc.
Toàn bộ, ngoại trừ một thành viên của Đỗ gia thời điểm ấy sang tinh cầu khác làm việc, còn lại đều bị giết sạch sẽ.
Cho tới khi xảy ra chuyện như vậy, lãnh đạo tinh hệ họp bàn mấy lần cũng chẳng có ý kiến gì, cũng không một ai đem việc này ra truy cứu. Thậm chí một lời dị nghị cũng không, sự tình cực kì đáng ngờ.
Vô tình, thời gian trôi qua lâu, cũng chẳng ai buồn quan tâm đến thảm án ngày ấy.
Theo nguồn tin được cung cấp từ Lẫm thúc, Đỗ gia hiện giờ vẫn còn một vài sản nghiệp chưa hoàn toàn bị dỡ bỏ. Một phần cũng do địa điểm quá tệ, vùng đất lại xấu, phía lãnh đạo cũng chẳng buồn động đến.
Trong đó lớn nhất là một biệt thự của Đỗ gia chưa bị hao tổn gì nằm ở một nơi ít ai biết tới trên tinh hệ.
Tinh cầu X,
Nơi đây quanh năm chỉ có băng tuyết, đất đai lại khô cằn, nguồn nước khan hiếm, khó có người ở được.
Thật không hiểu nổi Đỗ gia vì cái gì lại cho xây dựng biệt thự ở đây...
Có năm chiến hạm lớn trạng bị đầy đủ, từ từ tiếp cận vùng đất trống phía trước.
Một vài ánh nắng hiếm hoi từ cửa sổ xuyên thấu qua, dừng lại trên người thiếu niên, mang theo một ít hơi lạnh.
Lăng Triệt thân thể khẽ run. Hắn gập hai chân, lấy tay ôm gối, tựa đầu ở trên đó. Giống như làm như vậy trong lòng sẽ không khó chịu nữa, cũng sẽ không còn cảm thấy lạnh.
Bên cạnh vang lên tiếng nói,
"Thời gian Đỗ gia diệt tộc, sớm hơn lúc bưu kiện lạ kia được gửi tới."
Thiếu niên không để ý tới, vẫn ôm chân tự giam lấy mình. Thế nhưng Dạ Nguyệt biết, hắn vẫn luôn nghe không bỏ sót một từ.
Đột ngột, bên ngoài vọng tới tiếng kim loại va chạm với nhau. Đặc biệt vang dội, phá vỡ khoảng không yên tĩnh vừa rồi.
Tiếp đến lại nghe thấy tiếng kêu la kinh hoảng, rống giận của người chỉ huy.
Ngay sau đó liền có âm thanh mở khóa, vừa vặn nghe thấy giọng nói cùng thái độ cung kính mang theo ngập ngừng khó nói của vị chỉ huy điều khiển chiến hạm bọn họ đang ngồi,
"Dạ... Dạ thiếu?"
"Biệt thự kia của Đỗ gia, cháy rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.