Phía Bắc Thiên Sơn,
Điện Nguyệt Thiền,
Thiếu nữ ngồi trên ghế bạch ngọc, thong thả ăn điểm tâm.
Một lúc sau, ở phía xa mới có một bóng hình xuất hiện, vội vàng chạy về đây,
Thiếu niên hắc y giống như bị một cơn gió vô hình xuất hiện quanh người cản bước, lại cố gắng dồn sức chạy về phía này,
Đến nơi, bộ dáng đã cực kì chật vật, gương mặt đỏ ửng lên, mồ hôi thấm ướt lưng áo,
Số 23 lẳng lặng phẩy tay, cơn gió tựa hồ rào chắn quanh người liền biến mất.
Liên Tử đứng thẳng người, cúi đầu một cái, ngoan ngoãn thưa,
"Sư phụ, đồ nhi đã hoàn thành, mười vòng chạy dưới chân núi Thiên Sơn."
Thiếu nữ trầm tư một lúc, gật đầu đáp, cũng không có ý muốn sẽ cho người kia nghỉ ngơi,
"Tốt. Tiếp theo, lấy kiếm ra."
Thiếu niên ánh mắt ảm đạm, cũng không tỏ ra khó chịu, bình tĩnh rút nhuyễn kiếm làm từ gỗ đào thô sơ, nằm trong tay hắn lại trông cực kì có lực,
Số 23 đứng dậy, chậm rãi rút ra một thanh trường kiếm tinh xảo, vỏ kiếm nhẹ nhàng đặt lên bàn ngọc. Ánh nắng phản xạ trên mũi kiếm trắng như tuyết, soi rõ từng đường nét hoa văn tinh tế tỉ mỉ khắc bên trên,
Trường kiếm trong tay nàng hơi cong lên, vẽ ra một đường bén ngọt, khí thế mạnh mẽ quét về phía Liên Tử.
Thiếu niên hoàn toàn không kinh ngạc, lùi lại phía sau, dùng kiếm gỗ cản đòn, tạo ra phản chấn rất mạnh.
Nhị Tam [ Ký chủ, nhìn thế nào cũng giống người đang bắt nạt hắn. ]
Số 23 thờ ơ,
Xú ma đầu giả dạng đáng thương, đánh tay đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-luu-manh-vat-hi-sinh-mau-phan-kich/1474887/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.