Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra. Người đi vào trong phòng là một nam nhân trẻ tuổi mặc trường bào màu trắng thêu chỉ bạc quý giá, hoa lệ, tay cầm chiếc quạt bạch ngọc nhẹ nhàng phe phẩy, dung mạo tuyệt thế mang theo mấy phần phóng khoáng, tiêu dao tự tại,
Ánh mắt người kia mang theo vẻ nhu hòa, trấn tĩnh nhìn ra phía sau, gấp lại quạt giấy trong tay, lại nhẹ nhàng xoay người khép cửa lại,
Sau đó hướng về phía người ngồi trên giường, khóe miệng động đậy vài cái, lao đến kêu lên thảm thiết,
"Vương sư muội!!! Cuối cùng muội cũng tỉnh lại, thật sự dọa ta sợ muốn chết!"
Số 23 "..." Không! Đừng nói chuyện với ta!!!
Ta còn chưa biết mình là ai đâu!!!
Nữ tử có vẻ đã trải qua mệt mỏi, sắc mặt có chút tiều tụy, gật nhẹ đầu,
Vị kia đang tính toán nói thêm gì đó, lại thấy nàng không đáp, nghi hoặc nhìn qua một chút, hai mắt lộ vẻ sáng ngời,
"A! Vương sư muội ngủ lâu vậy hẳn đã đói, ta đi bảo nhà bếp chuẩn bị thứ gì đó ngon ngon cho muội!"
Dứt lời quay đầu đi một mạch, không thấy tăm hơi.
Đợi ngoài cửa yên tĩnh lại, Số 23 rốt cục thở phào nhẹ nhõm,
Một câu Vương sư muội, hai câu Vương sư muội, rốt cuộc nguyên chủ có thân phận gì???
[ Nguyên chủ: Vương Cẩm Hề. ]
Số 23 buồn bực "..." Không nhớ được.
Trong tiểu thuyết có tên nào như vậy sao???
Khoan đã... Hình như có...
Đỉnh Thiên sơn chia thành mười nhánh, do mười vị tôn thượng lãnh đạo, trong đó có một vị họ Vương, trấn giữ điện Nguyệt Thiền ở phía Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-luu-manh-vat-hi-sinh-mau-phan-kich/1474882/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.