Ta tên Dư Vẫn, chỉ có vậy.
Kể từ khi có mặt trên thế giới này, điều ta biết, duy nhất chỉ có như thế.
Bản thân ta không phải một con người bình thương, mà là một linh thể sống, nói đúng hơn... quỷ không ra quỷ, người không ra người dễ hình dung nhất...
Không thể chết, cũng không thể tiến vào luân hồi,
Ta cứ như vậy...
Mới bắt đầu cũng không thích ứng cho lắm, nhưng rất nhanh liền quen rồi.
Sống hơn một ngàn năm trên cõi nhân gian đầy tẻ nhạt này, thân phận thay đổi luân phiên, chứng kiến mọi thói hư tật xấu của loài người,
Thật nhàm chán, thật nhàm chán, thật sự quá nhàm chán...
Một năm nào đó mà chính ta cũng không nhớ rõ...
Ta mang thân phận cảnh sát đi điều tra đêm quanh khu vực, chán ngán nhìn lại những con đường đã từng đi hàng trăm lần kia,
"Meo~!"
Dưới cột điện, có một thùng các tông nhỏ phát ra tiếng động, Dư Vẫn đi qua nhìn một cái.
Bên trong là...
Một con mèo đen...
Bị bỏ rơi sao?
Dầu sao cũng không liên quan...
Chợt sững người lại,
Dường như, ánh mắt đỏ rực kia mang theo ý thức, một mèo một người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau...
Nói thế nào nhỉ?
Ta có một cảm giác... giống như gặp được đồng loại,
Đều là những kẻ không thuộc về cùng một thế giới, bị ruồng bỏ...
Trong vô thức, ta đã ôm nó lên, đi một quãng dài...
Đến trước cửa một chung cư cũ...
Chết tiệt!
Ta đang làm gì thế này?
Cảm thấy như bị dắt mũi, ta tức giận đẩy con mèo cho một tiểu cô nương kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-luu-manh-vat-hi-sinh-mau-phan-kich/1474870/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.