Da gà da vịt của Cá Âm thi nhau nổi lên, nàng đưa tay phủi phủi vai áo, tròn mắt liến thoắng: "Sư phụ, người mau tắt hương hoan hỉ đi nhanh nhanh. Người phun thứ đó làm quỷ gì chứ?" 
Tí nữa nhỡ đâu Lý Giác Huyền về phòng lại ngửi thấy cái mùi hương dâm nồng đãng ý này thì dù cho nàng có trăm cái miệng cũng khó giải thích lắm. 
Rồi tầm mắt của Thánh Âm lại vô tình lướt đến đám lông nách đen sì thò lò kia, mặt nàng bèn sa sầm. Mò đâu ra cái chăn lông thú màu trắng, nàng ném chúng về phía sư phụ đang ngồi, giọng điệu cáu kỉnh: "Sư phụ, người cũng già rồi, người mau mặc quần áo vô dùm con với ạ. Sư phụ đó, lần sau người có thể dùng phương thức bình thường lên sân khấu được không?" 
"Ứ ừ, con nói thế vi sư tổn thương ghê." Tấm chăn lông vừa vặn che đi thân thể. Lão Tú Ông chấm chấm khoé mắt uất ức, y chỉnh lại cổ áo với mái tóc. Ánh mắt nhìn xuống tấm chăn lông ấm áp dưới thân, tính mở mồm khen ngợi chất lượng chăn vài câu. Không ngờ ánh mắt y lại đụng phải một thứ. 
Lão Tú Ông hú hồn tung mình lăn khỏi giường, chạy tới chỗ Thánh Âm. Kéo nàng đến nhìn tấm chăn: "Âm Tử, trên chăn lông dính cái gì đây?" 
Con cá bị sư phụ kéo tay đến nhìn cái chăn lông, nàng chớp mắt, nhìn theo ngón tay y chỉ... 
Nàng không hiểu chớp chớp mắt... 
Có gì đâu ta... 
Tấm chăn lông này màu trắng nõn, từng sợi lông trông rất bóng loáng mịn màng. Thánh Âm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nhat-ky-luan-hoi-cua-hai-yeu/1587615/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.