Nửa ngày sau. 
Đường Ám mặc quần áo chỉnh tề đi đi lại lại trong căn phòng. Nhìn có vẻ vậy chứ, thực chất anh ta đã đi lại hơn mấy tiếng đồng hồ rồi đấy. Con cá nọ sau khi đánh dã chiến xong với yêu quái liền lăn ra ngủ mất tiêu rồi còn đâu... 
Mãi một lúc nữa, Thánh Âm mới mờ mịt mở mắt tỉnh dậy...Đầu óc nhất thời vẫn đang mơ màng, cô chưa thể nhận thức nổi bản thân đang ở trong tình huống nào... 
Ối dồi ôi, xương cột sống của lão nương nhức quá... 
"Ưm..." Khẽ nghiêng người sang một bên, miệng Thánh Âm vô thức hé mở, rên nhẹ một tiếng. 
"Này..." Đường Ám biết cô hơi tỉnh, bèn lấy một ngón tay chọc chọc lấy ngực cô, nhỏ giọng gọi: "Âm Âm..." 
"Dạ?" Con cá lười chẳng buồn hé mắt, gục đầu trên gối, cô biếng nhác mở miệng. Nhưng câu hỏi tiếp theo mà tên quái vật này nhả ra khỏi mồm, thật khiến cô ấy không ngủ nổi nữa mà. 
Anh hỏi: "Con trai em đâu?" 
Chỉ một câu này, hoàn toàn đánh bay cơn buồn ngủ của Cá Âm. Cô vội lấy chăn mỏng che phủ lên thân mình, ngồi dậy, tròn mắt nhìn anh: "Sao anh hỏi câu này?" 
Hễ nhắc tới Quân Miêu, trái tim cô không khỏi nhói đau. Hệ thống chủ đã bảo, thằng bé biến mất rồi... 
Cô có tìm cũng vô ích... 
Sắc mặt Thánh Âm trông không khoẻ cho lắm. Đường Ám ngay tức khắc hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Hình như anh vừa chọc chúng chỗ đau của cô thì phải. Con cá không vội trả lời câu hỏi này của người đàn ông, cô vươn tay, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nhat-ky-luan-hoi-cua-hai-yeu/1587589/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.