Đường Ám gặm đủ hai quả bánh bao rồi, anh mới hài lòng há miệng buông ra. Thánh Âm hiện giờ đau đến mức động cũng không muốn động luôn, cô chỉ đành để mặc cho tên đàn ông đốn mạt này ôm mình. Lả người thống khổ trong lòng anh.
Vốn là chỉ định nếm qua thử vị máu thơm cho đỡ thòm thèm, nhưng khi tầm mắt lướt đến đống máu tươi đỏ rực tựa như bãi hoa hồng nở rọ trên làn da trắng nõn của đồ ăn...Đường Ám lại thèm rồi...
Anh muốn nuốt cô ấy vào bụng...
"Đau quá đấy." Thánh Âm trợn trừng hai mắt, nhìn Đường biến thái như thể nhìn thấy kẻ thù duy nhất trong đời mình vậy. Đau chết cô! Cha nội khốn đốn này! Nếu cô có siêu năng lực mạnh như anh, cô đã sớm xé banh xác ảnh ra và ném cho chó ăn rồi!
"Nào..." Đường Ám không vui khi cô nhìn mình với con mắt hung dữ đến vậy, anh vươn cái lưỡi dính máu người ra, liếm ướt hai làn mi cô. Môi mỏng nhếch nhẹ, phun ra câu chữ cảnh cáo: "Tôi ăn luôn đôi mắt đẹp này của cô giờ!"
"..." Con cá rùng mình. Hic hic hic, đại ca! Em không dám nữa.
Đưa tay vuốt ve chỗ máu thịt bị xé rách một mảng, nhìn những ngón tay dính máu tươi, người đàn ông khẽ nheo mắt, nhét vào miệng và hưởng thụ. Híp mắt sung sướng vì độ ngon của nó, Đường biến thái nhận ra một điều mới mẻ, hoá ra dư vị của thịt người bạch tạng lại tuyệt vời hơn rất nhiều so với thịt người bình thường. Nhưng...
Anh khiến cô dơ...
Tuy hình ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nhat-ky-luan-hoi-cua-hai-yeu/1587578/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.