(*)Hope...Hi vọng sao?
(*) Hope: Tiếng Anh dịch sang Tiếng Việt là hi vọng.
Đối với cô, nó giống như một sự tuyệt vọng vậy.
Trầm ngâm đứng trong không gian của bốt điện thoại công cộng, đặt ống nghe bên tai, ngón tay thon dài xinh xắn của Thánh Âm vẫn khựng lại trên bàn phím bấm số. Cô khẽ khàng chớp chớp mắt một hồi, song nội tâm tràn đầy sương mù mờ mịt không biết nên điện cho ai...
Trong máy di động cũ của tiểu yêu tinh có rất nhiều số liên hệ với người khác. Từ các đồng nghiệp đến quản lý, đến giám đốc rồi đến tận một số ngôi sao nổi tiếng trong làng âm nhạc...v...v...Nhưng hình như, số điện thoại duy nhất cô còn nhớ chỉ có mỗi Bố Đường thôi thì phải?
Đây cũng chính là nguyên do khiến cho con cá cứ đứng đây chần chừ nãy giờ đấy. Đối với cô ấy, thời gian mới chỉ trôi qua chưa đến một tuần mà thôi. Nhưng tiếc thay hiện thực thì, thế giới bên ngoài đã luân chuyển tới một năm sau mất rồi.
Liệu Kình Viễn...Ôi! Cô thật sự rất không có tự tin là cô sẽ gọi điện được cho anh ta cả!
Trên đời này, có nhiều sự việc không ngờ xảy ra lắm...Thật khó miêu tả nỗi lòng băn khoăn của Thánh Âm lúc bấy giờ.
Cuối cùng, tiểu yêu đành cắn răng đưa ra quyết định.
Gọi! Đằng nào cô cũng chẳng mất gì! Nếu Kình Viễn không nhấc máy thì thôi, nhưng nếu anh ta nghe điện thì...thì tắt đi...nhể?
Hic hic! Nhỡ đâu...không phải do cô nghĩ nhiều.
Trong đầu con cá vang lên mấy câu đại loại kiểu "Nhỡ đâu" thế này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nhat-ky-luan-hoi-cua-hai-yeu/1587550/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.