"Đương nhiên là tôi biết." Ma nữ thều thào lẩm bẩm, ánh mắt cô ả dại ra. Chân cô ta đưa đẩy chiếc xích đu, hai tay ôm lấy thân mình gầy gò. Cô ả cúi đầu, một đầu tóc dài run rẩy đầy tang thương: "Thằng bé bảo nó rất thích sang Trung Quốc chơi. Tôi cũng đã đáp ứng nó. Nhưng không hiểu...không hiểu sao..."
Khóc nấc lên từng tiếng nghẹn ngào nặng nề, ma nữ nhìn đến hai bàn tay trắng xanh gầy gò của mình. Hướng đôi tay đó về chỗ Thánh Âm đứng. Trong không trung, gió thổi nhẹ, lời nói ma nữ bay đến tai tiểu yêu tinh: "Tay tôi dính rất nhiều máu...Tôi đã bóp chết thằng bé...Con tôi! Ôi, chính tôi đã tước đi quyền sống của nó!"
Thánh Âm có chút ghê người vì lời nói của ả ta: "Cô đã bóp chết con mình ư? Sao cô lại ở đây?"
2024 sao lại ở trong ngôi nhà của 2023?
Ma nữ không nghe lọt tai lời Thánh Âm hỏi. Cứ thế mà ôm đầu khóc lóc không thành lời. Cô ả điên cuồng dùng răng gặm cắn bàn tay gầy vò trơ xương của mình. Khí đen quanh đó phảng phất càng thêm dày đặc...
Mày đẹp của Thánh Âm bèn chau lại, cô cầm chùm chuông, lại lắc nhẹ, rung ra những tiếng đinh đa đinh linh êm tai khôn cùng...
Nghe được âm thanh êm dịu đó, thần trí ma nữ hồi phục đôi chút. Há mồm dừng nhai nhai cánh tay xương xẩu của mình, ánh mắt ả ta phát sáng nhìn chòng chọc Thánh Âm: "Thằng bé có năng khiếu cảm thụ âm nhạc rất tốt. Nó rất thích nghe nhạc của cô. Cả tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nhat-ky-luan-hoi-cua-hai-yeu/1587529/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.