Chương trước
Chương sau
"Ngoaoooo..." Tiếng mèo ngân dài giữa bóng tối, đem đến cảm giác rùng rợn sởn gai ốc doạ người. Thánh Âm khẽ nhíu mày, vỗ mông đũy mèo một phát: "Rú rú cái gì, con mà làm mẹ sợ ngất thì tính sao giờ?"
Mồn Lèo không có phản ứng bất mãn gì với cú vỗ mông của con Sen.
Phản ứng như thế này, rất không thích hợp với tính cách của nó.
Nằm trong bộ ngực mềm mềm của Sen, mèo đen nhỏ bất ngờ ngẩng đầu, nhìn chòng chọc vào phòng khách, mồm gầm gừ những âm thanh hung tợn. Nom bộ dạng không khác gì chú hổ con gầm gừ cả. Thánh Âm không để tâm nhiều, tìm từ kệ giày chiếc đèn pin, ấn nút bật.
Một đường sáng chiếu rọi cả căn phòng.
Thánh Âm giơ tay chiếu đèn pin sang mặt tường. Có ổ điện ở đó, cô đưa tay bật, đèn vẫn tắt...
Ò, nhà có ma!
Nhưng trong phòng cô không hề thấy con ma nào. Gió thổi mạnh, quét vài chiếc lá khô bay qua cửa sổ, rớt dưới sàn nhà. Tiểu yêu tinh khó hiểu, tại vì căn hộ này nằm ở tầng 13, sao có thể để cho lá cây bay tới đây được?
"Con yêu..." Thánh Âm nói với Mồn Lèo: "Mẹ không thấy ai đó đứng ở phòng khách. Nói cho mẹ nghe, bé cưng nhìn thấy gì?"
Mèo đen thôi không gừ gừ với bóng ma ở trong phòng khách nữa. Nó chớp chớp mắt với con Sen, ánh mắt tràn đầy vẻ ủy khuất đáng thương. Một cái chớp mắt nhè nhẹ, nước mắt như sắp phủ sương: "Sen... Ác quỷ này muốn giết Sen, nó muốn Sen phải là của nó. Nó vẫn đang đứng ở phòng khách...Nó đợi Sen vào đó."
Tiểu yêu tinh đau xót vỗ lưng Mồn Lèo. Cô chẳng cảm thấy sợ hãi ác gì sất, mà chỉ cảm thấy thương thương chú mèo con của mình: "Rồi rồi. Mẹ con không dễ giết vậy đâu."
Muốn lấy mạng cô cũng phải xem phong thủy đã.
Thánh Âm vừa dịu dàng dỗ dỗ con mèo, vừa ngẩng đầu nhìn lén vào cái phòng khách trống rỗng kia. Ánh đèn pin chói lọi chiếu qua đó, cô quả thật không thấy một ai cả...
Phụt, phụt, phụt...
Đèn pin nhấp nháy đầy quỷ dị, ánh sáng le lói như có như không. Chính là vào lúc này, đôi đồng tử của Hải yêu co rụt lại một vòng.
Cô dường như... thấy được một bóng hình đứng đó...
Nó cao và gầy, không phải kiểu cao bình thường mà là cao đến đáng sợ. Chân nó rất dài, vừa dài vừa khẳng khiu. Nó không có tóc, gương mặt nở nụ cười cực kì vặn vẹo, khoé miệng kéo dài đến tận mang tai. Cổ quái nhất chính là một đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập máu, những dòng lệ máu đó tựa máu hoa bỉ ngạn, muốn lôi kéo linh hồn con người sa vào địa ngục.
Nó nhìn Thánh Âm, nở nụ cười rất phấn khích. Nhưng nó cũng chỉ yên lặng đứng đó nhìn cô cười, không dám chuyển động đến gần.
Nó dường như đang lo sợ điều gì đó.
Mèo đen nhỏ sao...?
Đèn pin không còn pin để nhấp nháy nữa. Chính thức tắt điện. Thế là trong bóng đêm, Thánh Âm nhìn thấy rõ mồn một đôi con ngươi ma quỷ đó...
Bên tai còn vang vọng tiếng thở khè khè...
Mẹ nó! Con ma này bị ung thư à?
Con quỷ này không xông lên oánh nhau với tiểu yêu tinh. Thánh Âm cũng không biết phải làm gì với nó, cũng chỉ đành đứng yên làm bức tượng gỗ. Nhạc cụ cô để hết trong phòng ngủ, đâu thể dùng âm công đuổi con quỷ này đi.
Thế là một quỷ một cá nhìn nhau chằm chằm, Hải yêu đứng đến mỏi chân lắm rồi. Cô muốn đi vào nhà, nhưng mèo đen nhỏ không cho phép.
Mèo bảo: "Chỉ cần Sen bước nửa bước chân vào nhà...Trẫm không bảo vệ nổi nữa."
Khi nghe đến câu này, Thánh Âm rợn người tột cùng. Nếu như hôm nay không có Mồn Lèo báo nguy trước, chỉ sợ là cô đã tèo từ hồi nào rồi.
Tiếng đồng hồ tích tắc, tích tắc vang lên từng giây từng phút. Chẳng rõ là thời gian trong phòng đã kéo dài bao lâu. Tiếng cười khò khè cứ quanh quẩn bên màng nhĩ, áp suất trong phòng lạnh không tả nổi. Không biết có phải do áp lực tâm lý hay không, Thánh Âm còn cảm thấy lạnh hơn so với thời tiết bình thường.
Loảng xoảng, loảng xoảng...
Kítttt...
Bủm, bủm...
Đập đồ, cào tường, phá hoại...và đánh rắm?
Con quỷ này dư muối? Hết cười khè khè giờ lại đánh rắm bủm bủm.
Che miệng gắng nén cười. Nhưng vào khoảnh khắc mà tiểu yêu tinh lơ là nhất này, con quỷ bèn quay phắt đầu. Lao cực nhanh đến chỗ cô đứng. Mèo đen nhỏ nghiến răng rít ầm lên, nhổm đầu trợn mắt với quỷ dữ...
Thánh Âm bị doạ cho giật con nhà bà mình, cô mơ hồ nghe được một khúc hát...Bằng chính giọng nói của con quỷ này. Nó dùng ánh mắt căm phẫn phát hờn nhìn cô, cái miệng đầy vết rách khẽ chuyển động
"*Mọi chuyện tệ* *thật đấy, nhưng cũng chỉ mức tầm thường mà thôi*
*Sẽ chẳng còn giọt lệ nào nhỏ xuống khi mày tổn thương nữa đâu*
*Những kẻ đó muốn tiền, còn mày thì chỉ muốn sống*
*Mày cảm thấy thất vọng? Mọi chuyện vốn là lẽ thường tình*
*Chẳng có gì sai khi mày muốn khóc*
*Chẳng có gì sai khi mày muốn chết*
*Chẳng có gì sai khi mày muốn cùng tao...XUỐNG ĐỊA NGỤC*!!!"
Trong lồng ngực điên cuồng ập đến những cơn đau nhói, ngứa ngáy tới lạ kì. Thánh Âm ôm mèo đen nhỏ lùi ra đằng sau, dựa lưng vào cánh cửa, chợt hô hấp cô khó thở quá...
Lời bài hát này...cô biết. Tại vì chính cô là người viết lời nhạc và sáng tác giai điệu...
Đầu bỗng trào mạnh một cơn đau như búa bổ trời giáng, thần thức Thánh Âm không thể chống đỡ nổi. Cô không muốn suy nghĩ gì thêm nữa, ôm chặt thân mình. Đành thả lỏng người và để mặc cho linh hồn bị bóng đêm ăn mòn.
Kẻ sát nhân hành động thật sự quá nhanh quá nguy hiểm...Tiểu yêu tinh thực không lường trước được.
...
"Thánh Cơ...Ta...hận...người." Gió đêm tràn qua cửa sổ, thổi mạnh thêm lần cuối cùng. Lưu lại giữa không trung một câu nói thều thào, như mang theo cả máu tươi cùng nước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.