Chương trước
Chương sau
Kích thích...kích thích ép buộc???
Thánh Âm không giữ nổi cung cách của một Hoàng hậu nữa. Phi, từ lúc khi bị trói với tư thế này thì nàng đã chẳng còn cung với chả cách rồi. Nàng nạt nộ uy hiếp Yến Đà Lôi: "Bản cung là thê tử của Hoàng thượng! Yến Đà Lôi!!! Dừng ngay hành vi này của ngươi lại! Ít nhất ngươi cũng nên trói bản cung với tư thế dễ nhìn hơn chứ..."
Nói đến câu cuối, giọng nàng ấy ngày càng nhỏ, cuối cùng thành nín bặt...
Tại vì Yến biến thái này đang dùng cả lòng bàn tay chàng...bóp bóp chỗ kia...
Là chỗ kia đó...
Là chỗ ấy ấy của ta đó!!!
Thánh Âm giật mình rụt rụt mông lại, ai ngờ Yến Đà Lôi rất vô liêm sỉ giữ chặt eo nàng, ngón tay bỡn cợt xuyên qua lớp vải thọc thọc chỗ đó...Nhìn bản mặt chàng ta coi, dẫu cho cái tay chó của chàng ta đang hành xử rất ư đê tiện thì vẻ mặt đó vẫn...không cười?
Không hiểu sao nàng lại nghĩ là chàng ta sẽ không cười?
Ơ, chết dẫm thật! Lại nghĩ đi đâu mất rồi!
Quay lại vấn đề chính! Cảm thấy dùng cách chửi người cay nghiệt rất phản tác dụng, địch không tổn thì ta sắp chết. Tiểu yêu tinh âm thầm cắn môi thay đổi sách lược, dùng lạt mềm buộc chặt. Kìm nén xúc động muốn đập bẹp tên này, rũ rũ mi mắt che dấu tia lửa, nàng cố dùng giọng điệu thật ôn hoà, thật nhẹ nhàng dịu dàng nói với Yến biến thái: "Yến quận vương có câu gì hỏi cứ hỏi bản cung. Bản cung sẽ cho ngươi câu trả lời tốt nhất."
Đến lúc này, ngón tay của Yến Đà Lôi mới không thọt thọt nghịch ngợm nữa. Chàng chuyển sang xoa bóp bên ngoài. Thánh Âm thì chẳng thấy thăng hoa sung sướng như những gì Lão Tú Ông miêu tả, chỉ có cảm giác muốn đánh quả rắm vào mặt Yến biến thái thôi.
Không được, tự tôn ta vẫn còn.
"Nương nương, từ lần sau đừng để thần nghe những lời như vậy." Yến biến thái chợt bóp mạnh một cái, cái tay còn lại của chàng ép ánh mắt thiếu nữ đối diện thẳng với ánh mắt hung hiểm của mình. Gằn giọng nói với nàng, Thánh Âm nảy mình vì nhói, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy Hải yêu chưa có hiểu rõ ý tứ Yến biến thái là gì?
Thái độ của nàng như vậy, khiến chàng phi thường hài lòng.
Mà bộ dạng cá nằm trên thớt của nàng ấy bấy giờ, càng khiến chàng điên cuồng.
Bàn tay hư hỏng của Yến Đà Lôi tiếp tục sờ tiếp phần eo non mềm của nữ nhân. Phần này là vùng da nhạy cảm đối với Thánh Âm, nàng bèn nhăn mày, cố xua tan cơn rùng mình chạy dọc nơi sống lưng. Đến lúc này, Yến biến thái mới hỏi điều mà chàng ta muốn hỏi: "Sao hôm đấy nương nương bỏ trốn?"
Đây là câu hỏi mà dù đã ngẫm nghĩ vạn lần song chàng vẫn chưa hiểu được...
Yến Đà Lôi chuẩn bị mọi thứ vô cùng kĩ càng, vô cùng chân thực. Thậm chí để đề phòng về sau con cá này phản kháng, chàng ta cũng đã mua sẵn dây xích...
Ai ngờ ngoài những gì đã dự liệu, nàng ấy không hỏi một câu, không nghi ngờ một chữ mà lén dời đi luôn. Đến cả lí do khiến nàng lén trốn mình là gì, Yến biến thái vẫn không biết...
Thánh Âm chửi bậy trong đầu...
Tại vì nhà ngươi biến thái chứ sao!
Hỏi ngu, tát cho cái giờ!
"Đương nhiên là vì bản cung muốn về hoàng cung rồi. Khi đó bản cung cũng không muốn phiền tới Yến quận vương, liền tự mình đi về." Tiểu yêu tinh cố nặn ra một nụ cười thật (*)chân chó. Nhưng biểu cảm chân chó giả tạo của nàng liền bị nứt toác ngay sau đó.
(*) Chân chó - tính từ: nịnh nọt =))
"Thật đấy à?" Yến biến thái nhướn mày, chàng cúi mình liếm nhẹ một miếng da vùng bụng Hải yêu. Cảm nhận thấy thân mình người phụ nữ bên cạnh này run rẩy kịch liệt, chàng tỏ ra khó hiểu: "Nhưng phản ứng của Người đang thể hiện rằng Người nói dối thần."
Thánh Âm:"..." Thôi, sống đến ngày hôm nay là đủ rồi.
Đi nào, tự tử để bảo toàn trinh tiết!
Tưởng tượng đến viễn cảnh mình chết một cách an nhiên không chịu một chút đau đớn nào. Thánh Âm bỗng mẹ nó khao khát muốn cắn lưỡi đi lĩnh cơm hộp, nhưng còn nhiệm vụ, còn hệ thống, còn cả tên biến thái...
Gồng mình chịu đựng, hai tay bị cột trên đỉnh đầu khẽ giật giật. Nàng nhíu mày đáp lại: "Không phải, đó căn bản là phản ứng sinh lý..A!"
"Nương nương, Người nói dối thần!"
"Đó là câu trả lời tốt nhất bản cung có thể cho Yến quận vương rồi."
Hậu quả của việc nói điêu được chứng minh tức khắc, vạt áo nàng liền bị gã thiểu năng này kéo ra rồi...
Kéo ra thật rồi...
Hở hết cả rồi...
"Được rồi, bản cung cảm thấy ngươi có mục đích xấu với mình, thế nên mới hoang mang trốn đi." Tiểu yêu tinh cuống quýt nói một lèo. Đây là lí do chính đáng nhất, chẳng lẽ nàng phải gọi cả con hệ thống ra nữa để làm bày tỏ sự chân thành? Trước ngực thật trống không, Thánh Âm bỗng cảm thấy hối hận khi đi ngủ còn lười mặc cái yếm trong: "Yến quận vương, áo...kéo áo bản cung lại."
Yến Đà Lôi là người luyện võ tinh anh, mắt chàng ta có thể nhìn thấy trong bóng tối. Và dường như chàng đã thấy được một thứ còn mềm mại, tuyệt vời hơn so với bánh bao trắng trắng mềm mềm. Ôm trọn một bên ngực của người ấy...To thật, tay chàng ôm chưa đủ.
Thế là Yến biến thái ngẩng đầu khỏi ngực Hoàng hậu, sử dụng giọng điệu đúng đắn nói chuyện với nàng. Có điều sự hưng phấn nơi đáy mắt kia đã bán đứng chàng ta: "Nương nương thật thông minh. Thần đúng là có ý xấu với Người."
Thế à, đa tạ ngươi nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.