Bắc Vũ Đường nhìn khuôn mặt cực kỳ giống Phong Dực của cậu, thấy cậu đáng thương như thế, cô không đành lòng từ chối.
"Được."
Bắc Vũ Đường đúng là muốn bắt thằng nhóc này tới cho Phong Dực xem.
Hỏi xem thằng nhóc này có phải con anh không.
Ai bảo thằng nhóc này nhìn giống anh như đúc từ cùng một khuôn ra như vậy chứ!
Nghĩ đến Phong Dực, tâm tình của Bắc Vũ Đường hạ xuống.
Tiểu Phong Dực còn chưa kịp vui vẻ đã thấy cảm xúc của cô không đúng, "Chị, chị làm sao thế?"
Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng vuốt mặt cậu, "Nghĩ đến một người."
Tiểu Phong Dực cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình lúc này cứ là lạ, dường như thông qua cậu nhìn một người khác, cảm giác đó khiến cậu không thoải mái.
"Người đó chọc chị không vui, chúng ta không thèm nghĩ đến người đó, được không?" Tiểu Phong Dực cọ cọ ngực cô, tri kỷ nói.
"Được."
Bắc Vũ Đường đặt cậu nhóc bên cạnh, đắp chăn lên ngủ.
Người máy gõ cửa phòng lúc 8h tròn.
"Chủ nhân, đã đến 8h, còn nửa giờ nữa là đến trận đấu ngài muốn xem. Năm phút sau, xe bay hẹn trước sẽ đến cửa khách sạn."
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực rời giường, hai người không cần chuẩn bị, đi thẳng ra cửa.
Tới trước cửa, xe bay đã chờ bên ngoài.
Vừa lên, xe bay đã tự động đưa họ đến đấu trường lớn nhất thành phố Thủy Lam, càng gần đích đến, xe bay trên bầu trời ngày càng nhiều, tất cả đều đến cùng một nơi.
Khi xe bay dừng lại, một chiếc xe bay khác cũng dừng sau xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nghich-tap-boss-than-bi-dung-treu-choc-lung-tung/964888/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.