Tác giả: Vân Phi Mặc Bắc Vũ Đường sờ đầu bé cá, "Sau này các em đừng tới gần đất liền quá, lời của đồng loại em đúng đấy, nơi đó nguy hiểm lắm." "Vì sao chị lại muốn đi?" Cá voi con không hiểu. "Vì ở nơi đó có người bảo vệ chị." Cá voi con cái hiểu cái không gật đầu. Một nhà cá voi con hộ tống Bắc Vũ Đường một đoạn, chúng nó phải về biển sâu. "Cháu đi theo hướng này là có thể tới lục địa." Cá voi cha nói. "Cám ơn mọi người." Cá voi con cọ cọ bên người Bắc Vũ Đường, vẻ mặt không tha, "Nếu chị không muốn ở đất liền nữa thì nhớ tìm em nhé." "Ừ." Bắc Vũ Đường nhìn chúng nó quay đầu ra biển, nhìn chúng nó biến mất trong biển sâu. Cô bơi thẳng về một phía, bơi một ngày một đêm, vẫn chưa thấy dấu vết con người hoạt động. Có lúc mệt mỏi, cô sẽ tìm đá ngầm nghỉ ngơi, nghỉ đủ rồi lại tiếp tục lên đường. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ đã qua một tháng, không biết Phong Dực thế nào, Tô Nhu thế nào. Bắc Vũ Đường phiêu bạt trên biển ba ngày, hôm nay là đêm trăng tròn, cô tìm một chỗ đá ngầm ngồi nghỉ tạm. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, trăng tròn treo cao, ánh trăng nhu hòa phủ lên mặt biển, khiến mặt biển lấp lánh ánh bạc. Cảnh trăng đẹp như vậy khiến cô cất lên tiếng ca độc hữu của mỹ nhân ngư. Giọng cô rất nhẹ, thoang thoảng trong biển rộng, biển cuộn sóng, mang theo tiếng ca mỹ diệu êm tai của cô. Cùng lúc đó, một du thuyền phiêu bạt trên biển. Trên du thuyền lớn chỉ toàn đàn ông. Những người này ban ngày xuống biển tìm kiếm, buổi tối lại về du thuyền nghỉ ngơi. Họ đã phiêu bạt trên biển hơn một tháng, họ đều là cấp dưới của Phong Dực. Bọn họ nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Phong Dực, dù biết người kia không thể nào xuất hiện, nhưng vẫn nghiêm túc tìm kiếm. Lúc này, Phong Dực đứng trên boong tàu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm biển rộng bị màn đêm bao phủ, anh đã đứng đó một ngày một đêm, tựa như một bức tượng, không hề nhúc nhích. Không ai dám tiến lên quấy rầy, cả boong tàu trở thành vùng cấm. Đột nhiên, bóng người đó khẽ run, Phong Dực dựng tai lên, lắng nghe tiếng ca quen thuộc lẫn trong gió biển. "Đường Nhi!" Đôi mắt đen ảm đạm của Phong Dực sáng lên. Cô không chết, anh biết cô sẽ không chết mà! "Hàng Mã, chuẩn bị thuyền." Bảo tiêu đồ đen luôn canh giữ ở boong tàu nghe anh ra lệnh, lập tức đi chấp hành. Người bên dưới mau chóng chuẩn bị xong một con thuyền. Phong Dực gấp gáp leo lên, mấy người Hàng Mã đang định chuẩn bị lên theo thì bị Phong Dực ngăn cản, "Các người không cần đi theo." "Gia chủ, như vậy không ổn lắm." Bọn họ đều là tâm phúc của Phong Dực, thời gian này Phong Dực rất không bình thường, họ không dám để anh một mình ra biển. "Đây là lệnh." Nói xong, du thuyền lập tức khởi động, biến mất trước mặt mọi người. Phong Dực đi theo tiếng ca như có như không ấy, có lúc rành mạch, có lúc lại không nghe được. Du thuyền chạy khoảng chừng một tiếng, vẫn không thấy bất kỳ đảo nhỏ nào. Trái tim Phong Dực hơi chìm xuống, chẳng lẽ anh bị ảo giác? Đám mây đen trên đỉnh đầu đã trôi xa, ánh trăng lại một lần nữa phủ lên mặt biển, ánh mắt Phong Dực lập tức bị bóng dáng nơi xa hấp dẫn. Sóng nước lóng lánh ánh bạc, ở đá ngầm nơi xa có một bóng dáng đẹp đến mức khiến người ta khó thở, tiếng ca duyên dáng xuất phát từ cô. Mái tóc màu xanh biển dài xõa trên vai, dưới thân hình duyên dáng là một đuôi cá màu lam trong suốt. Cô giống như một yêu cơ nơi biển sâu, đẹp đến mức khiến người ta khó thở. Phong Dực nhìn thấy đuôi cá kia, đồng tử hơi co lại. Bắc Vũ Đường cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phía sau, cô quay đầu, thấy một du thuyền xuất hiện. Cô không thấy rõ người bên trên, lập tức chui đầu xuống biển. Khi cô quay đầu, Phong Dực mơ hồ thấy rõ gương mặt kia, là khuôn mặt anh quen thuộc. Khi cô chui xuống biển, Phong Dực lập tức nóng nảy. Anh khởi động du thuyền, đồng thời hô với người nơi xa, "Đường Nhi! Đường Nhi!" Vũ Đường tiến vào biển nghe từng tiếng Đường Nhi kia, bỗng dừng lại. Giọng nói đó là...... Cô dừng bơi, lắng nghe cẩn thận. Là giọng anh, không sai, là Phong Dực! Bắc Vũ Đường lộ đầu ra mặt nước, du thuyền của anh nhanh chóng lại gần, dừng bên cạnh cô. Phong Dực nhìn cô, trong mắt không có chán ghét, không có kiêng kị, không có tò mò nghiên cứu, anh vẫn giống như ngày thường, dịu dàng nhìn cô, dường như không nhìn thấy đuôi cá bất thường của cô. "Anh không thấy đuôi cá dưới thân em à?" Vũ Đường lộ đuôi cá của mình ra. Phong Dực cười dịu dàng, "Thật đẹp, là đuôi cá đẹp nhất anh từng thấy." Khi anh không phát hiện, cô còn nghĩ, nếu anh thấy rồi sẽ có biểu cảm gì. Là kinh ngạc? Hay tìm tòi nghiên cứu? Hoặc là chán ghét...... Phát hiện cuối cùng lại là...... Chẳng có gì cả! Phản ứng của anh quá lạnh nhạt, khiến cô rất 'không hài lòng'. "Chẳng lẽ anh không thấy thần kỳ, không thấy kinh ngạc sao?" Đôi mắt xinh đẹp như ngọc bích của Bắc Vũ Đường nhìn anh chằm chằm. Phong Dực lập tức hiểu ra, "Anh khiếp sợ hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào đấy." Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng. Nói bừa mà cũng nói nghiêm trang như vậy được. Lên du thuyền rồi, Phong Dực thấy đuôi cá mỹ lệ kia dần biến mất, hóa thành một đôi chân dài trắng nõn. Bắc Vũ Đường thấy anh nhìn chằm chằm hai chân mình không chớp, ánh mắt cũng càng ngày càng nóng. Cô nâng tay lên, một tay che mắt anh, một tay lột áo anh xuống, bọc lấy các bộ phận quan trọng. Cô cẩn thận nhìn anh, sắc mặt anh tiều tụy, đau lòng vuốt má anh, "Làm anh lo lắng rồi." "Là anh không tốt, không bảo vệ tốt em." Phong Dực ôm chặt cô vào lòng, cảm giác mất mà tìm lại được, anh vô cùng đau lòng cô. Thì ra cảm giác yêu một người rồi là như vậy. "Anh sẽ không bỏ qua bất kỳ ai tổn thương em."Đáy mắt Phong Dực đầy lạnh lẽo. Trước đó anh tập trung hết tâm lực lên Đường Nhi, còn chưa ra tay với những người đó, giờ nên bắt đầu thanh toán rồi. Phong Dực lái du thuyền về du thuyền thế kỷ kia, anh ôm người vội vàng vào phòng. Toàn bộ quá trình chỉ có hai thuộc hạ tâm phúc thấy, những người còn lại đều không biết. Người nọ tuy không thấy người trong lòng chủ nhân, nhưng thấy phản ứng của chủ nhân, hình như là tìm được phu nhân rồi. Đêm đó, Phong Dực hạ lệnh xuất phát trở về đất liền. Lần cứu hộ kéo dài hơn một tháng này cuối cùng cũng kết thúc. Khi xuống du thuyền, họ đi bằng một thông đạo bí mật, người trên du thuyền hoàn toàn không biết. Đến ngày hôm sau, người bên ngoài mới biết là Phong Dực đã tìm được Phong phu nhân. Nghe nói Phong phu nhân được ngư dân ở làng chài nhỏ nào đó vùng duyên hải cứu, hôn mê một tháng mới tỉnh. Sau khi tỉnh thì lập tức gọi cho Phong Dực. Bên ngoài nói gì, Bắc Vũ Đường không quan tâm. Lúc này, Tô Nhu không sợ ánh mắt giết người không đền mạng của người nào đó, ôm chặt lấy Vũ Đường mà gào khóc. "Hu hu, em còn tưởng không gặp được chị nữa. Hu hu, chị thật sự dọa chết em rồi! Hu hu......" Bắc Vũ Đường ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an, "Không khóc, không khóc. Không phải chị vẫn còn lành lặn sao. Em mà khóc nữa thì chắc chị sẽ bị nước mắt của em dìm mất." Tô Nhu ngừng khóc, khẽ nấc, "Em... Em rất xin lỗi chị." "Đồ ngốc. Chị đãbảo rồi, chuyện đó là chị liên lụy em. Được rồi, được rồi, không được khóc nữa." Đưa Tô Nhu đi rồi, Phong Dực dẫn Bắc Vũ Đường vào một căn phòng đặc biệt. Hai người ngồi trên sofa, nhìn tất cả xảy ra ở phòng bên cạnh. Người đang bị hành hình trong phòng là người phụ trách âm thầm bảo vệ Bắc Vũ Đường. Hôm xảy ra chuyện, hắn lấy lý do Phong Dực bị người ta đuổi giết mà điều người bên cô đi. Sau khi Bắc Vũ Đường xảy ra chuyện, Phong Dực đã khống chế tất cả người bảo vệ Bắc Vũ Đường hôm đấy trước tiên. Không đến nửa ngày đã khiến đối phương thú nhận kẻ hạ độc thủ phía sau. Người đàn ông đeo mặt nạ ngày ấy, lúc bị họ tìm được thì đã chết vì mất máu quá nhiều. Khuôn mặt của người này đã bị hủy hoại hết, vết thương trên mặt tựa như là hắn cố ý tạo ra trước khi chết. Mục đích là vì để họ không biết được thân phận của hắn. Còn Lê Xuyên, khi họ tìm được, gã vẫn còn hôn mê. Một tháng này gã bị giam trong mật thất, mỗi lần thuốc phát tác, người trông chừng đều sẽ nghe được tiếng rên rỉ đau đớn của gã. Bắc Vũ Đường nhìn hai bảo tiêu mặc đồ đen mang Lê Xuyên lên, ấn chặt ngón tay gã, người bên cạnh lấy ra một túi châm, đâm vào ngón trỏ gã. Lúc trước gã ngược đãi Bắc Vũ Đường thế nào, Phong Dực xem video đã biết, anh hận không thể nghiền xương gã ra tro! Trước khi bóp chết gã, anh cố gắng đè xuống. Anh phải tìm Vũ Đường về, sau khi Vũ Đường về, để cô tận mắt nhìn thấy kết cục của những kẻ đã tổn thương cô. Anh sẽ khiến chúng phải trả gấp trăm ngàn lần! Phong Dực nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, "Có đau không?" Bắc Vũ Đường nắm lại tay anh, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không đau." Cô nhớ rõ, lần đầu tiên cô cảm nhận được nỗi đau thấu tim này là khi ở Tấn vương phủ, bị Cố Phiên Nhiên đâm. Ả cắm từng cây châm tinh tế vào ngón trỏ của cô, khi đó cô đau đớn kêu lên, cuối cùng chỉ có thể khàn giọng rên rỉ. Lần thứ hai nếm trải cảm giác này, vẫn đau như trước, nhưng cô nhịn lại. Vì cô đã không bao giờ còn là Bắc Vũ Đường ngây thơ đơn thuần ngày xưa nữa. Phong Dực cảm giác được vẻ mặt khác thường của cô, tưởng cô nhớ lại chuyện lúc trước, ôm chặt cô vào lòng. "Sau này không ai dám động tay với em nữa." "Sau này em đi đâu, anh đi đó, anh làm bảo vệ cho em." Trải qua chuyện này, Phong Dực cảm thấy, thay vì cho người bảo vệ cô, anh tự mình bảo vệ cô còn hơn. Có anh, không ai dám xúc phạm cô. "Anh không đi làm à?" "Công việc không quan trọng bằng Phong phu nhân." Phong Dực nghiêm túc nói. Anh đã sớm có tài sản không thể đến hết, dù kiếm nhiều tiền thì cũng chỉ là con số với anh mà thôi. Nhưng Đường Nhi lại là độc nhất vô nhị, là một bộ phận anh không thể thiếu. Tiền có hay không cũng được, nhưng cô thì không thể không có. Bắc Vũ Đường ấm lòng, nâng tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Phong Dực, "Phong tổng càng ngày càng biết nói lời âu yếm. Nhưng mà, em thích!" Dứt lời, cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán anh. Phong Dực mới vừa hôn lên môi cô thì một ngón tay đã đặt lên môi anh, chỉ vì một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên ở phòng đối diện. Người trong phòng đang dùng máy xay thịt loại nhỏ...... [Tự tưởng tượng!] Bắc Vũ Đường nhìn Lê Xuyên đã mất năm ngón tay trong phòng, quay đầu, "Đi thôi." "Được." Họ rời khỏi phòng, không để ý đến những người này nữa. "Người đàn ông đeo mặt nạ là ai?" Người có thể lên kế hoạch như vậy không thể nào là một tổ chức hoặc một người bình thường được. "Người của tập đoàn Nhật Lập." "Gia tộc của cô gái Nhật Anh ái mộ anh ấy à?" Phong Dực gật đầu. Hai người đi tản bộ trong vườn, Hàng Mã đi đến bên cạnh Phong Dực, "Gia chủ, chủ tịch Nhật Điền và tiểu thư Nhật Anh của tập đoàn Nhật Lập tới." Khi biết chuyện này có liên quan đến gia tộc Nhật Điền, các xí nghiệp trực thuộc Phong gia đều cấm và dừng hợp tác với tập đoàn Nhật Lập. Người ngoài nghe được tiếng gió thì cũng vội dừng hợp tác với tập đoàn Nhật Lập. Nhất thời, tập đoàn Nhật Lập trở thành ôn dịch mà tất cả xí nghiệp và tập đoàn tránh vội. Phong gia muốn ra tay với tập đoàn Nhật Lập, tập đoàn Nhật Lập chắc chắn sẽ không vượt qua được. Một tập đoàn sắp đóng cửa, nào có tập đoàn hay công ty nào dám hợp tác cùng nữa. Lão tổng Nhật Điền của tập đoàn Nhật Lập không thể ngồi im được nữa, khi biết là do Nhật Anh và Nhật Dã gây chuyện thì lập tức bắt Nhật Anh từ nước ngoài về, dẫn người tới cửa chịu đòn nhận tội. Phong Dực vẫy vẫy tay, Hàng Mã đã hiểu. Nhật Điền và Nhật Anh đứng ngoài cửa phơi nắng. Dù đã mệt và khát, hai người cũng không dám đi. Đến chạng vạng, Hàng Mã đuổi họ rời đi. Nhật Điền không màng hình tượng ôm cửa sắt, hô to, "Phong tổng, Phong tổng, chuyện đó không liên quan đến tập đoàn Nhật Lập. Phong tổng, Phong tổng......" Hàng Mã ra lệnh cho hai bảo tiêu kéo Nhật Điền mập mạp bám chết trên cổng đi. Đuổi họ ra khỏi biệt thự rồi, Nhật Điền nhìn cánh cửa sắt đã đóng lại. Nhật Anh muốn đứng dậy nâng cha mình, nhưng cô ta vừa tới gần đã bị tát mạnh. "Phế vật! Cả tập đoàn đều đã bị chôn vùi vì sự ngu xuẩn của mày!" Nhật Điền oán độc nhìn cô gái trước mặt. Nhật Anh bụm mặt, vành mắt phiếm hồng, "Cha, con không ngờ chú Nhật Dã lại làm vậy." "Mày không ngờ!" Nhật Điền nhìn cô ta đầy lạnh lẽo, nghĩ đến gì đó, lại chột dạ cúi đầu, "Tao không quan tâm mày dùng cách gì, bình ổn lửa giận của Phong Dực cho tao, cho dù cậu ta muốn mày chết!" Sắc mặt Nhật Anh trắng bệch, cô ta đã sớm biết đám con gái trong mắt cha chỉ là công cụ lung lạc tiền tài mà thôi, ai có bản lĩnh hơn thì địa vị trong cảm nhận của ông ta cao hơn, địa vị của mẹ người đó cũng sẽ được nâng cao. Cô ta luôn biết cha mình vô tình, nhưng không ngờ lại vô tình đến mức này. "Cha, con là con gái cha đó!" Nước mắt Nhật Anh im lặng rơi. "Dù mày là con trai, sau khi gây chuyện lớn thế này thì cũng nên lấy chết tạ tội!" Nhật Điền máu lạnh nói. Nhật Anh cười sầu thảm, nhìn người đàn ông trước mắt thật kỹ, hơi ấm trong mắt dần rút đi, lạnh băng, "Được. Nếu mạng con có thể khiến Phong Dực dừng tay, vậy mang đi đi." Nhật Anh nhìn cánh cổng sắt đóng chặt, quỳ phịch xuống đất Nhật Điền thật ra cũng muốn quỳ, nhưng ngại mặt mũi nên đành đứng chờ ở bên. Sáng sớm hôm sau, Bắc Vũ Đường và Phong Dực tập thể dục buổi sáng thì thấy Nhật Anh đang quỳ gối ngoài cửa. Qua một đêm, sắc mặt cô ta tái nhợt như tuyết, thân thể lung lay muốn đổ. Nhật Điền ngồi xổm ven tưởng nghe tiếng động thì mở mắt, khi thấy Phong Dực thì sáng mắt lên, muốn tiến lại gần, nhưng bị Nhật Anh ở bên ngăn cản. Nhật Điền muốn ném cô ta ra, lại bị cô ta túm chặt, "Mày bỏ ra." Nhật Anh không buông tay, trong lúc họ dây dưa, hai người đã rời đi. Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn họ rời đi. Nhật Điền nâng tay tát Nhật Anh, chuẩn bị đuổi theo, lại nghe cô ta chậm rãi nói. "Cha, nếu cha muốn tiếp tục khiến Phong Dực ghét thì cứ đuổi theo đi." "Có ý gì?" Đáy mắt Nhật Anh có nét khinh thường, "Giờ anh ta không muốn thấy chúng ta, nếu cha đi lên sẽ chỉ khiến anh ta ghét hơn thôi. Chờ đến lúc anh ta chủ động gặp chúng ta thì mới có cơ hội." "Nếu cậu ta không gặp chúng ta thì sao?" Nhật Điền lo chuyện này nhất. "Quỳ, quỳ đến khi họ đồng ý." Khuôn mặt mảnh mai kia lộ ra nét cứng cỏi. Nhật Điền nghĩ giờ đuổi theo cũng không kịp nữa, chỉ có thể nghe lời Nhật Anh, ngoan ngoãn chờ ở cửa. Bọn họ chờ thêm một ngày một đêm, Nhật Điền đã không chịu được nữa, đi về trước, mà Nhật Anh vẫn còn tiếp tục kiên trì. "Cô ta còn ở ngoài?" Bắc Vũ Đường lên tiếng hỏi. "Đúng vậy, thưa phu nhân." Quản gia trả lời. Từ chuyện hôm qua, có thể thấy, cô gái này hiểu chuyện hơn cha mình. Cô ta có thể kiên trì hai ngày một đêm, đủ thấy được nghị lực của cô ta. "Cho cô ta vào đi." "Vâng." Nửa giờ sau, Nhật Anh được mang vào phòng khách, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, vành mắt xanh đen, khuôn mặt chật vật, chỉ có đôi mắt là sáng ngời kiên định đến lạ. Bắc Vũ Đường chỉ tay về sofa, "Ngồi đi." Cô ta cũng không tỏ vẻ kệch cỡm, ngồi thẳng xuống. "Cô chỉ có một cơ hội." Bắc Vũ Đường nhìn cô gái trước mắt, dường như thấy được bóng dáng quen thuộc trên người cô ta. Nhật Anh hỏi, "Tôi rất xin lỗi về chuyện chú Nhật Dã đã làm. Chuyện này là tôi bảo chú Nhật Dã làm, không liên quan đến những người khác. Ai làm người đó chịu, tôi phạm sai lầm, tôi sẽ tự mình gánh vác. Dù các người có làm gì tôi, dù có muốn lấy mạng tôi, tôi cũng không oán hận. Chỉ hy vọng Phong tổng và Phong phu nhân có thể hết giận." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn cô ta, "Tôi có thể hỏi cô một câu không?" "Có thể." "Có thể nhận ra cô không yêu Phong Dực, lại vì anh ấy mà làm chuyện như vậy, là do cô thật sự muốn trở thành Phong phu nhân hay là?" Nhật Anh im lặng hai giây rồi mới nói, "Bởi vì chỉ khi trở thành Phong phu nhân, tôi mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ." Bắc Vũ Đường tỏ vẻ đã hiểu, quản gia tiến lên mời Nhật Anh rời đi. Phong Dực từ đầu tới cuối đều không nhìn cô ta lấy một cái. Quản gia đưa Nhật Anh đến cửa, đề điểm một câu, "Tiểu thư Nhật Anh, cô có người muốn bảo vệ. Phong tổng của chúng tôi cũng có người muốn bảo vệ." Người đó là ai, không cần nói cũng biết. Nhật Anh ngây ngốc nhìn biệt thự, cô thật sự rất may mắn, gặp một người yêu mình. "Cảm ơn." Nhật Anh nói cảm ơn với quản gia xong, xoay người rời đi. Sau khi Nhật Anh gặp Bắc Vũ Đường, cùng ngày, Phong gia dừng tất cả động tác. Nhật Điền rất vui vẻ, Nhật Anh nhận được một khoản tiền lớn từ Nhật Điền. Cùng ngày, cô ta nói với Nhật Điền là mình muốn dẫn mẹ ra ngoài chơi, Nhật Điền đồng ý. Sau khi họ rời đi, Phong gia lại lần nữa ra tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]