Chương trước
Chương sau
Tác giả: Vân Phi Mặc
"Tình huống lần này là đặc biệt, cô phá lệ một lần đi." Giám đốc Trương vội vàng nói.
Xem ra người chọn bài lần này là nhân vật lớn, có thể khiến Giám đốc Trương kiêng kị đến vậy. Nhưng Bắc Vũ Đường cũng không định phá lệ.
Một khi phá lệ, quy củ này về sau không còn tác dụng gì nữa.
Với bối cảnh của Hoàng gia nhất hào, hẳn người nọ không dám động đến cô.
Trước khi tới nơi này, Bắc Vũ Đường đã tra xét chút thông tin của Phong gia, cũng biết một hai về gia chủ hiện tại của Phong gia. Tuy trên mạng có rất ít chuyện liên quan đến Phong Dực, nhưng từ khi anh xuất hiện đến giờ, năng lực và sự quyết đoán của anh hoàn toàn không giống tổ tiên.
Nghe nói Phong Dực mở sòng bạc ở đây cũng chỉ là do ngẫu nhiên, tùy tay tạo ra một sản nghiệp thôi.
Thuận tay mà làm được đến xuất sắc như vậy, các ngành nghề khác tất nhiên sẽ không kém đi đâu được.
Sau khi Hoàng gia nhất hào khai trương không lâu, Đổ vương của Nhật Sinh Quốc tới cửa khiêu khích, một đường quét ngang sòng bạc, làm mất mặt một đám người của Vân Quốc.
Khi Đổ vương của Nhật Sinh Quốc đang kiêu căng phát ngôn bừa bãi là Vân Quốc không ai biết đánh bạc, không cần mở sòng bạc thì gia chủ thần bí của Phong gia xuất hiện, đánh cược với hắn.
Hai người dùng mạng làm tiền cược, trận cá cược xa hoa đó cuối cùng chấm dứt với thắng lợi của Phong Dực.
Câu chuyện còn chưa kết thúc, cùng tháng đó, Phong Dực trực tiếp đến Nhật Sinh Quốc, quét ngang toàn bộ sòng bạc lớn nhỏ của Nhật Sinh Quốc một lần, nhưng không ai có thể đánh bại anh, khiến thời gian đó toàn bộ sòng bạc của Nhật Sinh Quốc đều phải đóng cửa, sợ Phong Dực tới cửa thắng họ đến táng gia bại sản.
Chuyện này lúc đó rất oanh động, được toàn thế giới chú ý, danh tiếng Đổ vương của Phong Dực cũng dần nổi lên từ lúc đó. Bởi vì sự lợi hại của anh, toàn bộ thế giới đều tranh đấu giành chức Đổ vương.
Mỗi người dám lên khiêu chiến đều thua táng gia bại sản.
Phong Dực – Đổ vương, oanh động toàn thế giới, không ai dám nghi ngờ danh hiệu này của anh.
Nguyên nhân vì vậy mà sòng bạc Hoàng gia nhất hào anh mở cũng nổi tiếng toàn thế giới, hấp dẫn từng đám dân cờ bạc đến chơi.
Hoàng gia nhất hào dù phần cứng hay phần mềm đều đứng hàng đầu khiến người đến nơi đây đều khen không dứt miệng.
Đây cũng là lý do vì sao sản nghiệp Phong Dực tùy tay tạo ra lại nhanh chóng trở thành một trong số các Đổ thành của toàn thế giới. Sự thành công của nó hoàn toàn nhờ vào Phong Dực.
Thành phố H có thể khiến cả thế giới chú ý, hoàn toàn nhờ công của Phong Dực.
Lần trước gặp Phong Dực, cô đã cảm giác được người đàn ông này rất nguy hiểm. Anh giống như một vương giả không cho phép bất kỳ ai khiêu khích.
Hiện giờ cô sắp trở thành tấm danh thiếp thứ hai của Hoàng gia nhất hào, tất cả mọi người đều biết cô là người dưới trướng Phong Dực, nếu cô xảy ra chuyện gì, còn không phải tát vào mặt Phong Dực sao.
Lúc trước Bắc Vũ Đường sảng khoái đồng ý đến đây, trừ vì kiếm tiền, còn có một mục đích khác là lột da hổ làm ô cho mình.
Ở thành phố H, ô dù tốt nhất không còn ai khác ngoài Phong gia.
Bắc Vũ Đường từ chối không chút do dự.
"Giám đốc Trương, quy củ không thể phá."
Giám đốc Trương suýt phải quỳ lạy tiểu tổ tông này, người kia là người mà cô từ chối được sao?!
"Cô Bắc, một lần thôi, cô phá lệ lần này thôi. Coi như tôi cầu xin cô được không?"
Hai người lẩm nhẩm trên đài, dưới đài tuy có người nghe không rõ, nhưng lại có người hỏi, "Có phải có người muốn chọn thêm bài không? Nếu vậy thì tôi cũng muốn chọn thêm bài."
"Tôi cũng muốn chọn bài. Cô Bắc đã không thể dùng quy củ để tống cổ chúng ta được nữa."
"Phá một lần, cô dứt khoát phá quy củ luôn đi."
......
Người dưới đài mỗi người một câu. Giám đốc Trương nghe mà toát mồ hôi lạnh.
Bắc Vũ Đường nhìn hắn, "Ông cũng thấy rồi, không phải tôi không giúp, mà là không thể giúp."
Khi Giám đốc Trương tự hỏi nếu đắc tội đại boss hay là suy xét cho sòng bạc thì Bắc Vũ Đường đã giúp hắn chọn đáp án.
"Cô Bắc, từ từ đã."
Giám đốc Trương thấy cô đi rồi, vội vàng đuổi theo.
Trong căn phòng ở tầng hai, thư ký trưởng thấy cảnh này, mày hơi nhíu lại, "Phong tổng, có cần tôi mới cô gái đó tới hát cho ngài không?"
Phong Dực đứng lên, "Không cần."
Thư ký trưởng cũng không nói gì thêm.
Hai người rời khỏi phòng, trực tiếp lên tầng cao nhất.
Ở đây trừ Giám đốc Trương, không còn ai biết Phong Dực từng tới nơi này.
Giám đốc Trương lo Phong Dực sẽ tức giận nên nơm nớp mãi, đến tận khi tan làm về nhà rồi, trái tim treo cao mới về chỗ cũ.
Hôm sau, ở tầng cao nhất Hoàng gia nhất hào.
Thư ký trưởng báo cáo xong, đang định ra ngoài, "Khi nào cô ấy bắt đầu?"
Thư ký trưởng bị hỏi vẻ mặt ngơ ngác nhìn đại boss.
Một câu hỏi khó hiểu, dù người IQ cao như hắn cũng không biết có ý gì.
"Phong tổng, ý ngài là?" Thư ký trưởng căng da đầu hỏi lại.
"Tầng một." Phong Dực lãnh đạm nói ra hai chữ.
Thư ký trưởng nghe tầng một thì đột nhiên nhanh trí, "Bốn giờ bắt đầu, năm giờ kết thúc."
Phong Dực nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 4:40 chiều.
Anh đứng lên, thư ký trưởng lập tức đi theo. Hai người đi thang máy tới phòng nghỉ ở tầng hai.
Vừa vào phòng, thư ký trưởng nghe âm thanh nhẹ nhàng đó, biểu cảm căng cứng không tự giãn ra.
Phong Dực ngồi trên ghế sofa, nhắm mắt lại, lắng tai nghe âm thanh linh hoạt kỳ ảo ấy, buông thả suy nghĩ, sợi dây thần kinh luôn căng chặt dần thả lỏng lại.
Hai mươi phút sau, Bắc Vũ Đường dừng hát, thư ký trưởng hồi thần lại, nhìn về phía Phong Dực, phát hiện đại boss đã ngủ.
Một giờ sau, Phong Dực thình lình mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn thư ký trưởng vẫn luôn canh giữ trong phòng.
"Mấy giờ?"
"Sáu giờ tròn."
Anh ngủ an ổn hơn một giờ, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.
Tiếng hát của cô gái kia, thật sự có chút tác dụng gây buồn ngủ.
Hôm sau, Phong Dực nhìn thoáng qua đồng hồ, 4:10. Anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Thư ký trưởng thấy anh ra, vội đứng lên.
Hắn đang định đi theo, lại nghe Phong Dực nói, "Không cần đi theo."
Bước chân đã bước ra một nửa của thư ký trưởng lặng lẽ thu về.
Phong Dực một mình tiến vào phòng, người trên đài vừa lúc hát xong một bài, đang chọn lựa bài hát trong mấy chục cái khay, thấy cô không vội chọn bài, anh nhíu mày.
Phong Dực ấn cái nút tiếp theo.
Giám đốc Trương thấy căn phòng đặc biệt sáng đèn, đôi mắt trợn to, một đường chạy lên phòng trên tầng hai, quy củ gõ cửa phòng.
"Vào đi."
Nghe giọng nói trầm thấp lạnh băng kia, Giám đốc Trương không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, đẩy cửa tiến vào.
Giám đốc Trương cung kính đứng trước mặt anh, cúi đầu, không dám nhìn thẳng anh. Nhìn hắn như trấn định, nhưng thật ra cả người đều đang run lên.
"Đại boss."
"Một trăm nghìn một bài, bảo cô ấy hát."
"Vâng."
Giám đốc Trương hoàn toàn không ngờ hôm nay đại boss lại tới chọn bài.
Vừa ra khỏi phòng, Giám đốc Trương vội gọi cho người phục vụ ở hậu trường, phân phó chuyện này. Người phục vụ kia vội vàng lên đài, nói nhỏ bên tai Bắc Vũ Đường mấy câu.
Hôm trước đã từ chối Giám đốc Trương, hôm nay nếu còn từ chối, có vẻ không biết tốt xấu.
Bắc Vũ Đường có chừng mực, gật đầu đồng ý.
Người phục vụ rời đi, Bắc Vũ Đường lựa chọn một bài hát thong thả.
Hôm sau, Giám đốc Trương lại thấy đèn của phòng đặc biệt sáng, hỏi ý yêu cầu của đại boss xong thì lập tức sai bên dưới.
Tiền như vậy thật dễ kiếm, lại để cô tùy ý phát huy, đương nhiên cô sẽ không từ chối, nhưng mà, vì còn những người khác, giữa lúc đó cô vẫn sẽ chọn ca khúc chỉ định của mấy người.
Ngày từng ngày trôi qua, Bắc Vũ Đường có một người chọn bài cố định.
"Phong tổng, đã bàn bạc xong chuyện hợp tác với công ty HC, buổi chiều ngày mai có thể tổ chức lễ ký hợp đồng. Lão tổng của HC hy vọng ngài có thể đến Nhật Sinh Quốc ký hợp đồng, để ông ấy làm trọn lễ nghĩa của chủ nhà."
"Được."
Thư ký trưởng thấy anh đồng ý, lập tức an bài chuẩn bị.
****
Bắc Vũ Đường lên đài hát ca khúc mở màn xong sau đó đến phân đoạn chọn bài. Cô còn đang chờ vị thổ hào kia tiếp tục chọn bài tùy ý, nhưng mà người phục vụ mãi không lên đài.
Cô đã hiểu vị thổ hào kia hôm nay không tới.
Bắc Vũ Đường dời mắt về phía các khay chọn bài, trong đó có một thổ hào ra giá một bài một triệu, chơi lớn thật.
Khi nhìn tên ca khúc, đôi mắt cô hơi nheo lại.
Thập bát mô! (Mười tám điệu sờ!)
Ánh sáng tối tăm vụt qua sâu trong đáy mắt Bắc Vũ Đường.
Cô vẫy tay với người phục vụ, thấp giọng nói vài câu bên tai, "Sau này đừng đưa khay của người chọn bài hát này đến trước mặt tôi."
Lúc này dưới đài có một người đàn ông trung niên đã ngoài bốn mươi, dáng người hơi béo đang dùng ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm thân thể cô, ánh mắt kia như muốn lột sạch quần áo của cô vậy.
Người đàn ông trung niên thấy Bắc Vũ Đường cầm khay của mình, nở nụ cười dâm tà.
Người phục vụ nhìn thoáng qua tên ca khúc, biết nguyên nhân. Họ và Bắc Vũ Đường tuy làm cộng sự chưa lâu, nhưng cũng rõ cô là người làm việc có nguyên tắc, cô không coi trọng tiền tài, nhưng lại càng không thanh cao khinh thường tiền bạc.
Thổ hào này thật sự quá coi thường trình độ hot của Bắc Vũ Đường, người chọn bài nơi này có rất nhiều người là thổ hào, một triệu với ca sĩ khác có thể nói là dụ hoặc, nhưng với Bắc Vũ Đường một đêm là kiếm được nhẹ nhàng, đương nhiên sẽ không có lực hấp dẫn gì lớn.
Người phục vụ mang cái khay kia xuống, hơn nữa còn nói cho Giám đốc Trương.
"Người chọn bài này là ai?" Giám đốc Trương hỏi.
"Là Hồng Ngũ gia."
Giám đốc Trương trầm ngâm một lát, nói với người phục vụ, "Bỏ đi. Lại nhắc nhở Bắc Vũ Đường một tiếng, Hồng Ngũ gia không dễ chọc."
"Được."
Dưới đài, Hồng Ngũ gia nhìn cái khay của mình bị bỏ đi, đôi mắt hơi hơi nheo lại.
Bắc Vũ Đường nhạy bén chú ý đến ánh mắt lạnh lẽo từ đám người phóng ra, quét mắt qua Hồng Ngũ gia. Hồng Ngũ gia thấy cô nhìn mình, nâng ly rượu vang đỏ trong tay lên.
Bắc Vũ Đường hơi mỉm cười, hờ hững quay đầu.
- Nhật Sinh Quốc-
Tại tổng công ty HC, hai bên thuận lợi ký kết xong hợp đồng.
Lão tổng HC nhiệt tình chiêu đãi đoàn người Phong Dực, rượu quá ba tuần, một đám mỹ nữ tiến vào, mỹ nữ xinh đẹp nhất trong đoàn người đi đến trước mặt lão tổng HC.
"Phong tổng, đây là con gái Nhật Anh của tôi. Con bé vừa nghe nói cậu sắp tới đã vội từ Var trở về. Nhật Anh rất sùng bái cậu đấy."
Nhật Anh rất xinh đẹp, làn da trắng nõn tựa như một búp bê sứ, là loại mà người ta nhìn là muốn ôm vào lòng bảo vệ.
Nhật Anh nhìn người đàn ông phong thần tuấn dật trước mặt, sự ái mộ trong mắt tràn ra, "Chào anh, Phong tổng."
Mỹ nhân tự nhiên hào phóng vươn tay, Phong Dực lại chẳng duỗi tay. Không khí trở nên xấu hổ, thư ký trưởng ở bên lên tiếng giải thích, "Phong tổng không quá thích động chạm thân thể với người khác."
Nhật Anh không tức giận, rất tự nhiên thu tay, vẻ mặt áy náy, "Xin lỗi, không biết Phong tổng có thói quen này, là Nhật Anh đường đột, em tự phạt một ly."
Nhật Anh nhìn qua là một cô gái khiến người ta trìu mến, tích cách lại không như vậy, thật dễ khiến người ta nhớ kỹ.
Phong Dực toàn bộ quá trình đều mặt lạnh, mấy lần Nhật Anh tiến lên nói chuyện với anh, nếu không phải nghe thư ký trưởng trả lời thì cũng chỉ nghe được mấy từ đơn giản thoát ra khỏi miệng anh.
Hai cha con Nhật Anh tiễn đoàn người Phong Dực về khách sạn xong, nụ cười trên mặt đều biến mất.
"Con có chắc chắn có thể khiến cậu ta yêu con không?" Lão tổng HC hỏi.
Trong số các con gái của ông ta, đứa con gái trước mặt hiểu lòng đàn ông nhất. Nếu nó có thể trở thành con dâu Phong gia, vậy HC sẽ bước lên cao thêm một bước.
Nhật Anh cười tự tin, "Đàn ông càng khó chinh phục thì con càng tự tin. Cha, cha cứ yên tâm, con sẽ khiến anh ta trở thành tù binh của con."
Lão tổng HC tâm trạng vui vẻ cười, "Không tệ. Mẹ con rất nhớ con, đêm nay đưa con đến chỗ mẹ con đi."
"Vâng ạ."
Trong phòng tổng thống, thư ký trưởng kiểm tra hết các thiết bị trong phòng rồi mới rời đi.
"Phong tổng, ngài nghỉ ngơi sớm đi."
Trong căn phòng yên tĩnh, Phong Dực nằm trên giường, nhắm mắt nhưng lại không buồn ngủ. Trong đầu anh, một khuôn mặt bình đạm dần hiện lên.
Không có âm thanh quen thuộc kia, anh cảm thấy cả người không thoải mái.
Phong Dực ngồi dậy, gọi cho thư ký Kỷ.
Thư ký Kỷ nhận được điện thoại, sẵn sàng trận địa đón địch, "Phong tổng có gì cần dặn dò?"
"Giúp tôi tra số điện thoại của cô gái kia."
"Là tiểu thư Nhật Anh ạ?" Thư ký Kỷ không chắc chắn hỏi lại.
"Cậu nói xem?"
Nghe được cảm xúc không vui trong giọng Phong Dực, thư ký Kỷ biết mình hiểu nhầm, mau chóng nghĩ đến một người khác, "Vâng."
Ngắt điện thoại, thư ký Kỷ nhanh chóng lấy được số điện thoại của Bắc Vũ Đường từ chỗ Giám đốc Trương.
Thư ký Kỷ nhanh chóng gửi số điện thoại vào máy Phong Dực, anh nhìn thoáng qua dãy số, trực tiếp gọi cho cô.
Thư ký Kỷ gửi xong, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, cần phải nhắc nhở đại boss, giờ bên Vân Quốc đang là 3 giờ sáng, giờ mà gọi qua là chắc chắn không có kết quả tốt.
Hắn gọi lại cho đại boss, bên kia đã ở trong trạng thái đường dây bận.
- Vân Quốc-
Trong một căn phòng đơn giản nữ tính, di động trên tủ đầu giường rung chuông. Cô gái ngủ say trên giường vươn tay ra khỏi ổ chăn, sờ đến di động, nhìn cũng không nhìn một cái, nhấn nghe.
"Alo."
Một giọng nói lạnh băng không tình cảm truyền ra, "Giờ hát cho tôi một bài, giá cả tùy cô nói."
Đang mơ màng nghe một câu như vậy.
Má, tên thần kinh nào đêm hôm khuya khoắt gọi bảo người ta hát thế?
Vũ Đường không thèm suy nghĩ ngắt điện thoại luôn.
Đầu bên kia, Phong Dực ngơ ngác nhìn điện thoại đã bị ngắt.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị người ta ngắt máy.
Từ lúc có di động đến giờ, chưa từng có ai dám ngắt điện thoại của anh.
Phong Dực nhìn chằm chằm điện thoại, sửng sốt vài giây rồi lại gọi về.
Bắc Vũ Đường vừa mê mang sắp ngủ lại, tiếng di động lại vang lên, lửa giận lập tức bùng cháy, sờ di động, nhấn nút nghe, chưa chờ người bên kia mở miệng đã quát, "Có bệnh không thế, hát, hát, hát cái quỷ ấy!"
Hét xong, cô nhanh nhẹn dứt khoát ngắt máy, tiện thể tắt điện thoại luôn, thế giới cuối cùng cũng quay về yên tĩnh.
Phong Dực bị hét đến ngẩn cả người.
Cô là người đầu tiên dám mắng anh như thế.
Đúng lúc này, di động vang lên, nhìn dãy số, anh đạm mạc nhấn nghe.
"Chuyện gì?"
"Phong tổng, giờ trong nước đang là khoảng ba giờ sáng."
Phong Dực hiểu ý hắn, "Ừ, tôi biết rồi."
"Vậy ngài nghỉ ngơi đi." Thư ký Kỷ ngắt điện thoại.
Phong Dực nhìn di động, ánh sáng tối tăm lưu chuyển trong mắt. Anh đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, quan sát muôn vàn ngọn đèn dưới chân.
Ngàn năm trước, có ai từng nghĩ, ngàn năm sau sẽ là như thế này đâu.
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên cùng ngày ló ra từ phương Đông, người luôn đứng lặng bên cửa sổ chậm rãi xoay người. Một đêm không ngủ, nhưng khuôn mặt anh lại không hề lộ vẻ mệt mỏi.
Ra khỏi phòng, thư ký Kỷ đã chờ ở bên ngoài.
"Phong tổng, lão tổng HC mời ngài đi ngâm suối nước nóng."
"Quay về."
Thư ký Kỷ không nói thêm, lập tức phân phó xuống. Đến khi lão tổng HC và con gái ông ta chạy tới, Phong Dực đã ngồi trên máy bay về Vân Quốc.
"Cha, con cũng đi Vân Quốc." Nhật Anh mở miệng nói.
Cô ta không tin là anh có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay mình.
"Được. Chalập tức sắp xếp cho con qua."
- Vân Quốc-
Bắc Vũ Đường sáng tỉnh lại, thoải mái ngâm nước trước. Giờ cô nằm trong bồn tắm cũng hận có thể vĩnh viễn không cần dậy.
Ăn sáng xong, nghe nhạc, đọc sách. Nghĩ ra gì đó, cô khởi động di động, tìm kiếm cuộc gọi hôm qua.
"Kỳ lạ, sao không có nhật ký cuộc gọi?"
Rõ ràng cô đã nhận hai cuộc gọi, sao lại không có nhật ký?
Nhìn ngang ngó dọc vẫn không tìm thấy.
Nếu bảo là ảo giác, vậy chắc chắn không thể nào.
Trừ phi số điện thoại gọi đến được mã hóa, sẽ không hiển thị.
Bắc Vũ Đường thả di động về bàn, ném chuyện này ra sau đầu.
Từ sau khi Bắc Vũ Đường bắt đầu kiếm tiền, hai người đã dọn từ chung cư cũ tới chung cư mới ở bên cạnh. Buổi sáng mỗi ngày Bắc Vũ Đường sẽ đọc sách, ngâm mình trước rồi lại đến sòng bạc. Bốn giờ chiều là thời gian cô lên đài, hát đến năm giờ, vừa lúc cùng Tô Nhu về nhà.
Mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa, sống cực kỳ có quy luật.
Bắc Vũ Đường đang chuẩn bị lên đài, Giám đốc Trương đã vội tới, "Cô Bắc, toàn bộ ca khúc hôm nay đều có người bao, cô tùy ý hát là được."
"Chỉ sợ không ổn lắm đâu?"
Dù sao bên ngoài còn bao nhiêu người muốn chọn bài để cô hát mà.
Giám đốc Trương cười nói, "Không đâu, không đâu. Cô chỉ cần lo hát là được, có chuyện gì thì sòng bạc chịu trách nhiệm."
Xem ra lai lịch của đối phương không nhỏ, tám chín phần là cấp cao của sòng bạc, hoặc là khách quý của tập đoàn. Dù là loại nào, chỉ cần không trái với quy củ của cô, cô không sao hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.