Tác giả: Vân Phi Mặc Bóng tối quen thuộc đi qua, Bắc Vũ Đường mở bừng mắt, chỉ cảm thấy cả người khô cằn, da khô nứt, cực kỳ cần nước. Bắc Vũ Đường cố sức bò về phía nhà tắm. Khi nước từ vòi sen thấm ướt cả người, thân thể cô như một người thiếu nước trầm trọng không ngừng hấp thụ nước. Hấp thụ thật nhiều thật nhiều nước, cảm giác khát khô ấy mới giảm bớt. Thật thoải mái! Bắc Vũ Đường thoải mái híp mắt, hưởng thụ cảm giác dễ chịu khi nước chảy qua thân thể. Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng giải quyết được cảm giác khát khô trong cơ thể, ra khỏi phòng tắm, thay quần áo. "Minh, tiếp thu cốt truyện." [Tin tức đang truyền tống.] Bắc Vũ Đường đã quên từng nghe một câu chuyện cổ tích ở thế giới vị diện nào rồi. Trong biển sâu có một chủng tộc đẹp đẽ vô cùng, có khuôn mặt người, có đuôi cá. Bọn họ là con gái của biển rộng, được thần biển yêu mến, họ có được vẻ đẹp, sống lâu và một giọng hát mỹ diệu. Có một công chúa nhân ngư vô cùng hướng tới cuộc sống của loài người, lặng lẽ ngoi lên mặt biển, nhìn thấy một chiếc thuyền lớn đang tổ chức tiệc. Nàng ấy bị hoàng tử nhẹ nhàng phong độ trên thuyền hấp dẫn, bỗng nhiên, một cơn bão nổi lên, hoàng tử rơi xuống nước. Mỹ nhân ngư cứu hoàng tử, đưa hoàng tử vào bờ cát. Lúc này, có người đi về phía họ, mỹ nhân ngư chỉ có thể vội vã về biển. Khi hoàng tử tỉnh lại, chàng thấy một công chúa xinh đẹp. Hoàng tử tưởng công chúa xinh đẹp cứu mình, một lòng đặt lên công chúa. Mỹ nhân ngư trơ mắt nhìn hoàng tử dắt công chúa xinh đẹp rời đi. Mỹ nhân ngư muốn đi tìm hoàng tử, nhưng nàng không có chân, cầu xin phù thủy biển biến đuôi cá của mình thành hai chân. Chỉ khi có được tình yêu của hoàng tử, nàng mới có thể sống sót, nếu không, nàng sẽ hóa thành bọt biển, mãi mãi biến mất. Kết cục, mỹ nhân ngư không thể khiến hoàng tử yêu mình, nàng hóa thành bọt biển, biến mất mãi mãi. Lần này, thân thể Bắc Vũ Đường tiến vào cũng là một mỹ nhân ngư, cô cũng cứu một chàng trai giống công chúa mỹ nhân ngư trong câu chuyện cổ tích. Khác ở chỗ, chàng trai này không phải hoàng tử, mà là một người bình thường. Lê Xuyên bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn, điên cuồng theo đuổi nàng mỹ nhân ngư. Nàng mỹ nhân ngư đơn thuần đã yêu Lê Xuyên. Khi người trong tộc tìm được nàng mỹ nhân ngư, muốn đưa cô về, họ nói với cô, con người đều là những kẻ lừa đảo, là kẻ hung tàn, không thể tin. Nàng mỹ nhân ngư không tin, nói với tộc nhân của mình là Lê Xuyên rất rất yêu mình, cô sống rất hạnh phúc. Một năm đầu tiên, nàng mỹ nhân ngư sống rất hạnh phúc, nhưng sau khi cha Lê Xuyên nợ một khoản nợ cờ bạc khổng lồ, người đòi nợ tìm tới Lê Xuyên. Tính mạng bị uy hiếp khiến Lê Xuyên không còn sự dịu dàng ngày xưa. Một hôm, gã thấy đôi chân của nàng mỹ nhân ngư biến thành đuôi cá, vô cùng khiếp sợ. Lê Xuyên vì tiền, lừa nàng mỹ nhân ngư đi chụp ảnh khỏa thân, nàng mỹ nhân ngư đơn thuần ngoan ngoãn làm theo. Sau khi kiếm được số tiền đầu tiên, Lê Xuyên lần lượt làm tiếp. Khi phú thương coi trọng nàng mỹ nhân ngư, hắn vì tiền, bỏ thuốc mê nàng mỹ nhân ngư, đưa lên giường của phú thương. Nàng mỹ nhân ngư bị tra tấn thương tích đầy mình. Lê Xuyên xong việc tự trách bản thân không trông chừng cô, lợi dụng sự đơn thuần của cô. Nàng mỹ nhân ngư hoàn toàn không hiểu bản tính con người, tin tưởng gã, thậm chí không dám kêu đau để gã khỏi tự trách. Lê Xuyên nếm thử cảm giác phất nhanh như gió, lần lượt bán nàng mỹ nhân ngư. Thời gian dài, dù nàng mỹ nhân ngư có đơn thuần cũng nhận ra không ổn. Nhưng Lê Xuyên lại dùng khổ nhục kế, biểu diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, lần nữa giành được lòng tin của cô. Đột nhiên, có một ngày người nghiên cứu tìm tới cửa, cho hắn một khoản chi phiếu kếch xù. Lê Xuyên lập tức bán nàng mỹ nhân ngư cho một cơ quan chuyên nghiên cứu giống loài quý hiếm. Nàng mỹ nhân ngư bị bán vẫn còn tâm tâm niệm niệm Lê Xuyên, nghĩ gã sẽ đến cứu mình. Nhưng, một ngày, cô bị nhốt trong tủ kính pha lê, nhìn thấy Lê Xuyên lấy được chi phiếu từ trong tay những nhà nghiên cứu đó, mới nhận ra rằng mình thật sự bị gã bán. Những ngày ở viện nghiên cứu, cô sống không bằng chết. Mỗi ngày sẽ có người rút máu của cô ra, cắt đuôi cá của cô, khiến cô đau đớn muốn chết, mỗi một bộ phận cơ thể, mỗi cơ quan đều bị họ tước dần đi nghiên cứu. Liên tục giải phẫu, liên tục rút máu, cắt thịt, khiến cô sống không bằng chết. Cô vô số lần muốn chết, nhưng họ luôn tìm được cách cứu sống cô. Những ngày bị nhốt ở viện nghiên cứu, cô nhìn thân thể mình càng lúc càng ít đi, cuối cùng chỉ còn lại mỗi đầu. Tuyệt vọng, đau khổ...... Những ngày ở viện nghiên cứu, cô từng yêu Lê Xuyên bao nhiêu, giờ chỉ còn hận Lê Xuyên bấy nhiêu. Hận gã vong ân phụ nghĩa, hận gã liên tục lừa gạt, hận hắn vô cùng. "Nhiệm vụ là gì?" Bắc Vũ Đường mở miệng hỏi. Một bóng người đi ra từ bọt biển ngũ sắc, mái tóc dài như biển xanh sâu thẳm xõa trên vai, cùng với khuôn mặt tuyệt mỹ, rực rỡ lóa mắt. Đôi mắt như ngọc bích lộng lẫy, thanh triệt nhìn cô, khiến lòng Bắc Vũ Đường khẽ run lên. Đây là một mỹ nhân ngư mê đảo chúng sinh, dung nhan mỹ lệ của cô ấy như được Thượng Đế ban ân. Quả nhiên, mỹ nhân ngư là con cưng của thần biển. Cho dù cô ấy đang tức giận, đang phẫn nộ, giọng nói vẫn rất êm tai. "Cô muốn trả thù hắn đúng không? Muốn trả thù thế nào?" Bắc Vũ Đường hỏi. Mỹ nhân ngư mở to đôi mắt xinh đẹp, "Tôi không biết." Bắc Vũ Đường nhìn nàng mỹ nhân ngư trước mặt, dù đã gặp chuyện như vậy, khí chất của cô ấy vẫn thuần tịnh như một tờ giấy trắng. Người lương thiện như vậy, vì sao vẫn luôn bị người khác tổn thương. Chẳng lẽ lương thiện cũng là tội sao?! Lương thiện không phải tội, mà do lòng người bên ngoài quá đen tối. "Nếu cô tin tưởng tôi, tôi làm chủ cho cô." Nàng mỹ nhân ngư liên tục gật đầu, "Được. Cám ơn cô." Nàng mỹ nhân ngư lại một lần nữa hóa thành bọt biển biến mất trước mắt cô. Bắc Vũ Đường nhìn tình huống trước mắt, hiện giờ nàng mỹ nhân ngư đã cứu Lê Xuyên. Lê Xuyên biết cô ấy không có bạn bè thân thích, để cô ấy sống trong một nhà dân ở vùng ngoại ô hẻo lánh. Lê Xuyên biết với mỹ mạo của nàng mỹ nhân ngư, chỉ cần bị phát hiện, hắn nhất định sẽ mất cô. Hắn muốn độc chiếm nàng mỹ nhân ngư, cho nên trộm giấu cô ấy ở một làng chài hẻo lánh. Bắc Vũ Đường nhìn thoáng thời gian, Lê Xuyên sắp xuất hiện rồi. Năm phút sau, cửa nhà bị mở ra. Lê Xuyên xách túi đồ ăn đi vào, khi thấy Bắc Vũ Đường ở trong phòng, đôi mắt hắn tỏa sáng. Cho dù ở nơi tồi tàn như vậy, chỉ cần cô ở đây, nơi này tựa như trở thành một cung điện vàng son. "Tiểu Vũ Nhi, em xem anh mang gì đến cho em này?" Lê Xuyên mở túi xách, lấy ra cá khô cô thích nhất. Bắc Vũ Đường liếc mắt nhìn con cá khô một cái, không vui vẻ nhào lên như ngày xưa. Lê Xuyên thấy cô không dao động, nghi hoặc tiến lên, "Em sao vậy?" "Em muốn đi ra ngoài một lát." Bắc Vũ Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt và ánh mắt đều là hướng tới. Sắc mặt Lê Xuyên thay đổi, giống như ngày thường, "Tiểu Vũ Nhi, bên ngoài có rất nhiều người xấu. Nếu em ra ngoài, họ sẽ bắt em đi. Em ngoan ngoãn ở đây, em muốn ăn gì, nói cho anh, anh mua về." Bắc Vũ Đường chớp đôi mắt xanh thẳm, "Em có thể đi theo anh, như vậy người xấu cũng không dám bắt em đi." Cô rất đơn thuần, đơn thuần tựa như một tờ giấy trắng. Đây là điều Lê Xuyên phát hiện sau khi tiếp xúc với cô. Một người xinh đẹp đơn thuần như vậy, nếu ra khỏi ngôi nhà này, tiến vào thế giới vẩn đục kia... Hắn sợ cô thay đổi, thậm chí bỏ hắn mà đi. Bắc Vũ Đường thấy hắn mãi không nói câu nào, không vui hỏi, "Có phải anh không muốn bảo vệ em không?" Lê Xuyên liên tục xua tay, "Không phải, không phải, sao anh có thể như vậy được. Bên ngoài rất nguy hiểm, anh chỉ không muốn em gặp nguy hiểm. Một mình anh chỉ có thể đối đầu được với một người xấu. Bên ngoài nhiều người xấu như vậy, anh không đối phó được." Bắc Vũ Đường nghiêng đầu, chu miệng nhỏ, "Vì sao mọi người đều nói bên ngoài có rất nhiều người xấu? Người em gặp đầu tiên là anh, anh không xấu chút nào mà." "Đồ ngốc, đó là do em may mắn gặp anh. Nếu em gặp người khác, họ sẽ bắt em lại, sau đó nhốt em vào một căn phòng tối tăm không ánh sáng, không cho em ăn, không cho em uống, em có sợ không?" Lê Xuyên lừa Bắc Vũ Đường như lừa một đứa trẻ. Đoạn đối thoại này, Lê Xuyên đã từng nói với nàng mỹ nhân ngư. Khi đó nàng mỹ nhân ngư tin tưởng không chút nghi ngờ, ngoan ngoãn nghe lời gã ở lại căn phòng này. "Nếu gặp phải người tốt thì sao?" Bắc Vũ Đường chớp đôi mắt đẹp nhìn hắn. Lê Xuyên bị cô nhìn đến run, hận không thể kéo cô vào lòng mình, nhưng tưởng tượng đến việc họ mới biết nhau không lâu, nếu mình làm như vậy sẽ dọa cô sợ, khiến cô rời khỏi mình. Hắn nhất định phải làm cô yêu hắn rồi mới để cô rời khỏi nơi này. Nếu không thế giới phồn hoa bên ngoài nhất định sẽ mê hoặc cô đi. "Tiểu Vũ Nhi, chẳng lẽ em không tin lời anh à?" Lê Xuyên bị thương ủy khuất nhìn cô. Bắc Vũ Đường học tư thái của nàng mỹ nhân ngư, vội vàng xua tay, "Không, không phải, em tin anh." "Nếu tin anh, vậy đừng muốn ra ngoài nữa, được không?" Lê Xuyên thấy cô đồng ý, không khỏi thở phào. Hắn biết mà, chỉ cần hắn lộ ra một chút ủy khuất, cô sẽ lặng yên lại. "Anh Lê Xuyên, hôm qua em nghe bạn nhỏ bên ngoài nói, họ có một món đồ chơi rất vui, anh có thể mua cho em không?" Bắc Vũ Đường hỏi. "Đồ chơi gì?" Lê Xuyên không để bụng hỏi, trong lòng chỉ nghĩ là một vật nhỏ bé rẻ tiền thôi. Nếu cô đã muốn, thỏa mãn cô là được. "TV." Lê Xuyên theo bản năng từ chối, "Nó không thể chơi?" Bắc Vũ Đường không vui, "Anh Lê Xuyên, anh vừa nói, em muốn đồ chơi nào anh cũng mua. Anh lừa em." "Chúng ta đổi món đồ chơi khác được không? TV chơi không vui." Lê Xuyên vừa dụ vừa dỗ. "Không cần, em muốn TV!" "Đổi cái khác được không?" "Đổi cũng được, vậy anh dẫn em ra ngoài đi lát đi. Em muốn ra ngoài xem." Lê Xuyên ngẩn cả người, không ngờ cô bé đơn thuần cũng biết chơi trò lòng dạ hẹp hòi. Chọn một trong hai, đương nhiên hắn sẽ chọn vế trước. Lê Xuyên cùng ngày đã dọn cái TV cũ rích từ kho hàng đến phòng cô, nhưng mà hắn thông minh đổi hết các kênh về cùng một kênh, đương nhiên hắn sẽ không đưa điều khiển từ xa cho cô. Bắc Vũ Đường nhìn hành động của hắn, sao có thể không hiểu dụng ý của hắn. Nhưng mà, cô làm như không biết gì cả, học bộ dáng tò mò và hưng phấn của nàng mỹ nhân ngư khi lần đầu tiên nhìn thấy TV. "Anh Lê Xuyên, vì sao TV lại phát ra âm thanh?" "Anh Lê Xuyên, bên trong sẽ có người chạy ra sao?" "Anh Lê Xuyên......" Lê Xuyên nghe cô hỏi vô số vấn đề, quả thật giống như mười vạn câu hỏi vì sao đập vào đầu hắn. Lê Xuyên hàm hồ giải thích. Cả ngày Bắc Vũ Đường đều nhìn chằm chằm TV, mãi đến khi hắn rời đi, Bắc Vũ Đường mới tìm được điều khiển từ xa trong ngăn kéo ra đổi kênh. Ký ức và hiểu biết của nàng mỹ nhân ngư về thế giới này quá ít ỏi, cô cần thông qua TV tìm hiểu tình huống bên ngoài trước. Cô lúc này không thích hợp ra ngoài, khuôn mặt của nàng mỹ nhân ngư quá đẹp, đi ra ngoài quá chói mắt. Hơn nữa, cô không xu dính túi, muốn đi xa cũng khó. Tạm thời Lê Xuyên còn chưa uy hiếp cô, ở bên cạnh gã chuẩn bị trước. Bắc Vũ Đường tính toán thời gian thân thể này ở trên mặt đất dài nhất. Cô không thể rời xa nước quá lâu, qua năm giờ, cả người sẽ phát ngứa, khô nứt, đây là dấu hiệu đặc biệt khi da thiếu nước, nếu cô còn tiếp tục kiên trì, hai chân sẽ biến thành đuôi cá. Năm đến sáu tiếng đồng hồ là thời gian dài nhất ở bên ngoài của cô. Tới thời gian, cô cần tẩm ướt cơ thể, ngâm mình trong nước. Sau này cô đi lại bên ngoài, cần phải chú ý vấn đề này. Bắc Vũ Đường xem TV hai ngày, cũng đoán được đại khái tình huống bên ngoài. Thế giới vị diện này cũng là một thế giới hiện đại văn minh, khác ở chỗ thế giới này có sinh vật như mỹ nhân ngư. Đương nhiên, ở thế giới này, con người cũng chỉ nghĩ mỹ nhân ngư là sinh vật truyền thuyết, không hề biết nó thật sự tồn tại. Hai ngày sau, Lê Xuyên xuất hiện, hắn vừa vào đã thấy cô gái xinh đẹp mỹ lệ đang xem phim hoạt hình, còn xem đến say mê, dù hắn tới cũng không ngẩng đầu. Lê Xuyên hơi ghen, hôm qua không tới, còn sợ cô sẽ giận, sẽ buồn hỏng. Giờ xem ra hắn lầm tưởng rồi, cô nàng này căn bản không thèm nhớ hắn. "Tiểu Vũ Nhi." Lê Xuyên chắn trước TV, để cô phát hiện mình đang ở đây. Bắc Vũ Đường bất mãn bảo, "Anh Lê Xuyên, anh chặn TV của em rồi." "Tiểu Vũ Nhi, em làm anh đau lòng quá. Em còn không nhìn anh, không quan tâm anh." Lê Xuyên vẻ mặt bị tổn thương nhìn cô. "Nào có." Lê Xuyên thấy cô cuối cùng cũng ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy ý cười. "Tiểu Vũ Nhi, không thể xem TV nhiều, sẽ hỏng mắt." Khi Lê Xuyên đi toilet, Bắc Vũ Đường nhìn ví tiền hắn đặt trên bàn, nhét ví tiền vào sofa. Giống như bình thường, sau khi hỏi mười vạn câu hỏi vì sao xong, Lê Xuyên bị Bắc Vũ Đường đẩy ra khỏi phòng. Lê Xuyên rời đi không lâu mới phát hiện không thấy ví tiền đâu. Hắn vội vàng quay lại tìm cũng không thấy. "Anh nhớ rõ là mình mang theo mà nhỉ." Lê Xuyên hoàn toàn không nghi ngờ Bắc Vũ Đường. Tiểu Vũ Nhi đơn thuần sao có thể trộm ví tiền của hắn được. Lê Xuyên tìm không thấy, tự động từ bỏ. Chờ Lê Xuyên đi rồi, Bắc Vũ Đường lấy ví tiền từ ván giường ra. Đổ hết đồ trong ví ra, đủ loại thẻ tín dụng, tiền mặt thì chỉ có ít ỏi mấy trăm. Bắc Vũ Đường nhìn chút tiền ấy, hoàn toàn không đủ dùng. Thẻ tín dụng thì có thể quẹt đấy, chỉ là dễ bại lộ, còn mật mã, trong trí nhớ của nguyên chủ có. Nhưng mà bại lộ thì sao, Bắc Vũ Đường đã có biện pháp xử lý. Bắc Vũ Đường nhân dịp trời tối, bịt mặt, cuộn mái tóc dài màu biển xanh nhét vào mũ. Cô đi dọc theo con đường chính của làng chài, nơi này có đủ loại cửa hàng. Bắc Vũ Đường mua mũ, tóc giả, kính râm, khẩu trang, còn cả găng tay dùng một lần và áo khoác. Đến khi chuẩn bị xong hết rồi, cô về nhà, đội tóc giả, mũ, kính râm, mặc đồ nam, lại rời đi. Bắc Vũ Đường dọc đường rất cẩn thận, đoạn đường nào có theo dõi thì cô đều tránh đi, tìm được ATM rồi, cô lấy từng thẻ tín dụng ra, rút số tiền lớn nhất. Lê Xuyên đã từng bán nàng mỹ nhân ngư vô số lần, kiếm khoản tiền khổng lồ, giờ cô lấy lại ít lãi từ hắn trước. Khi Bắc Vũ Đường lấy tiền, Lê Xuyên mới về đến nhà, đang tắm rửa trong nhà tắm, không nghe thấy tiếng tin nhắn di động thông báo. Đến khi ra khỏi phòng tắm, cầm di động nhìn tin nhắn của ngân hàng, hắn ngốc cả người. Kẻ nhặt được ví tiền của hắn, đã rút sạch tất cả tiền trong tất cả thẻ tín dụng của hắn!!! Đáng chết! Hắn vốn định sáng mai đến ngân hàng báo mất thẻ. Giờ xem ra không cần báo mất thẻ nữa, mà là báo cảnh sát! Lê Xuyên lập tức báo cảnh sát, cảnh sát thông qua ngân hàng, nhanh chóng tra được địa điểm rút tiền là ở một làng chài nhỏ. Trùng với địa điểm hắn mất ví, trích camera ở cây ATM, hắn phát hiện người rút là một người đàn ông gầy yếu. Biết là ai, nhưng không bắt được, tiền của hắn vẫn không thể về được. Lê Xuyên muốn phát điên. Hôm sau, cảnh sát đến làng chài nhỏ điều tra, kiểm tra camera ở các giao lộ, muốn tìm được manh mối, đáng tiếc, người kia không hề xuất hiện ở các camera theo dõi, trừ camera ở máy ATM. Lê Xuyên lúc này chỉ có thể chịu. "Anh không vui?" Bắc Vũ Đường biết rõ cố hỏi. Lê Xuyên cố gắng vờ như mình ổn trước mặt cô, "Đâu có. Anh chỉ cần thấy Tiểu Vũ Nhi là đã rất vui rồi." "Thật ạ?" Bắc Vũ Đường vẻ mặt vui sướng hỏi. "Đương nhiên là thật rồi." "Vậy anh vẫn sẽ luôn tốt với em sao? Anh sẽ không vì tiền mà bán em chứ?" Bắc Vũ Đường chớp đôi mắt hồn nhiên ngây thơ nhìn hắn. Lê Xuyên sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô, "Em... Sao em lại hỏi câu như vậy?" Bắc Vũ Đường chỉ TV, "Ở đó ấy. Có người vì tiền mà bán trẻ em đi." Giờ kênh nhi đồng cũng tuyên truyền vấn đề này à?! Hắn không nên để cô xem mấy thứ này, dạy hư cô rồi, không nên để cô tiếp xúc với mấy thứ lung tung vớ vẩn này! "Anh còn chưa trả lời. Anh sẽ không bán em vì tiền chứ?" Bắc Vũ Đường chấp nhất truy hỏi, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm hắn không chớp. "Không đâu, sao anh có thể bán em được. Em là Tiểu Vũ Nhi của anh, anh Lê Xuyên chỉ biết yêu thương em, sao có thể bán em cho người khác." Lê Xuyên thề son sắt. Ở nơi hắn không nhìn thấy, Bắc Vũ Đường nở một nụ cười lạnh. Dối trá! Dối trá đến tột cùng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]