Tác giả: Vân Phi Mặc
Nếu mưa mãi không tạnh, chỉ sợ họ sẽ không có thời gian viết lại. Như vậy, họ sẽ không có cơ hội lên bảng, cũng coi như lần thi hương này uổng công vô ích.
Tiểu Mặc Nhi nhìn trời bên ngoài, chờ mưa tạnh như mọi người.
Nhưng nhìn sắc trời, mưa sẽ không tạnh sớm.
Tiểu Mặc Nhi nhìn trời, lại nghĩ đến quyển sách kia, thì ra sách nói thật.
Bé cũng chỉ đọc vài tờ, không đọc hết quyển sách, giờ bé lại rất hứng thú với nó, muốn đọc hết.
Nhìn trời, hẳn phải mưa một lúc lâu mới tạnh.
Ở đại sảnh chủ điện, vẻ mặt Chu tri phủ thấp thỏm bất an, quan viên bên dưới chú ý thấy vậy thì hỏi, "Đại nhân, ngài không thoải mái sao?"
Chu tri phủ xua tay, "Không sao."
Quay đầu, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ, "Ngươi cho người đi xem phòng của thí sinh thế nào, nếu có mưa dột gió lọt thì mau cho người tu sửa, đừng để họ chịu tội."
Quan viên bên dưới thấy Chu tri phủ như thế thì đều sôi nổi khen ngợi.
Chỉ có Chu tri phủ hiểu trong lòng, ông ta chỉ quan tâm Bát hoàng tử thôi. Tuy biết Bát hoàng tử đang ở căn phòng tốt nhất, nhưng ông ta cũng vẫn lo lắng.
Hoa Tử Vân bị lo lắng đang ngồi chán đến chết ở trong phòng.
Nghe tiếng kêu rên thi thoảng truyền đến ở nơi xa, cậu cản thán, cảm thấy người nào đó liệu sự như thần.
May mà cậu đã sớm cất bài, nếu không lần này thi coi như phí.
Cậu cảm khái trong lòng, nghiêng đầu nhìn trên bài thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nghich-tap-boss-than-bi-dung-treu-choc-lung-tung/964852/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.