Tác giả: Vân Phi Mặc Bốn người nhìn thấy ánh mắt của Quý Tu Phong thì biết ngay là hắn đang cảnh cáo mình, lại ôm tâm lý may mắn nên cả đám đều gật đầu đáp lời. Phu tử dẫn mọi người đến thư phòng, ra lệnh cho cả đám đứng ngoài, lần lượt từng người đi vào. Người đầu tiên đi vào là Phương Tưởng. Phu tử nói với Phương Tưởng, "Vấn đề ta hỏi trò hôm nay tuyệt đối sẽ không nói cho người thứ hai, trò đừng lo là người khác sẽ biết. Ta chỉ hỏi trò ba câu hỏi, trò phải trả lời thành thật. Ba câu hỏi này liên quan đến việc trò có thể tiếp tục ở lại thư viện hay không, liên quan đến tiền đồ của trò. Trò hiểu chưa?" Phương Tưởng khẩn trương, mồ hôi mịn rỉ ra trên trán, "Rõ... Rõ rồi ạ." "Ta hỏi trò, lúc ấy ai động thủ trước?" "Là... Là Hoa Tử Vân." Phu tử hỏi tiếp, "Trước khi động thủ, bọn họ xảy ra tranh chấp, ai là người nhục mạ trước? Mắng cái gì? Cần suy nghĩ kỹ trước khi trả lời." Phương Tưởng rối rắm hồi lâu, cuối cùng nói, "Là Quý Tu Phong nhục nhã hai người trước. Quý Tu Phong ra lệnh cho hai người chui qua háng, nếu không thì không cho phép đi qua cửa." Sắc mặt phu tử trầm xuống, quả nhiên là Quý Tu Phong gây sự. Chui qua háng, chuyện nhục nhã như vậy chỉ có hắn mới làm được. "Được rồi, trò ra đứng sau bình phong đi." "Vâng." Phương Tưởng ngoan ngoãn đi ra sau. Người thứ hai đi vào là Trương Đại Hải, phu tử cũng hỏi câu hỏi tương tự, nhưng lại được đáp án hoàn toàn khác. Lúc này, đám người Quý Tu Phong chờ ở bên ngoài đang cùng châu đầu ghé tai. "Không biết bên trong đang nói gì nhỉ?" "Lát nữa vào, dù có chuyện gì thì cũng phải cắn vào những gì ta đã nói." Quý Tu Phong lo lắng đám này lát bị dọa sợ nên cảnh cáo trước, "Nếu để ta biết ai không nói theo lời ta, ta lột da kẻ đó." Mấy người rụt cổ gật đầu. Một đám từng người đi vào, đều hỏi cùng câu hỏi. Mà đám người đứng sau bình phong nghe câu hỏi kia, lại nghe được người trả lời, sắc mặt cả đám đại biến. Ai trong số chúng cũng nói dối, nhưng cách trả lời lại không hoàn toàn giống nhau, chuyện thực sự như thế nào, vừa nghe là biết. Quý Tu Phong là người vào cuối cùng. Phu tử đã hiểu rõ, nhưng vẫn thẩm vấn theo trình tự. "Quý Tu Phong, giờ ta hỏi trò, lúc đó ai ra tay trước?" Quý Tu Phong trả lời không do dự, "Hoa Tử Vân." "Trước khi động thủ, trong lúc tranh chấp, ai là người nhục mạ trước? Mắng cái gì?" Quý Tu Phong nghe hỏi vấn đề này, đương nhiên sẽ nói theo hướng tệ nhất, "Là Hoa Tử Vân và Mộc Tử Mặc nhục mạ người khác trước. Bọn chúng mắng rất khó nghe. Mắng chúng ta là phế vật, không học vấn, không nghề nghiệp, còn cười nhạo ta tuổi đã lớn mà còn không bằng chúng. Chúng còn nói, tài học của phu tử bình thường......" Đám người đứng sau bình phong nghe Quý Tu Phong nói vậy, xấu hổ vô cùng. Hắn còn nói ác hơn chúng ban nãy, nếu phu tử mà tin là chúng không tôn sự trong đạo thì chỉ sợ chúng không thể tham gia thi hương cuối tháng này. Chiêu này không thể nói là không độc, hoàn toàn chặt đứt tiền đồ vốn rất tốt của hai người. Phu tử nghe xong, sắc mặt cực kỳ khó coi. "Được rồi, đừng nói nữa. Ta đã biết." Quý Tu Phong không vội, nhắc nhở, "Phu tử, phẩm tính của chúng tệ như vậy, học sinh như thế không thể giữ lại thư viện, tránh ảnh hưởng đến thanh danh trăm năm nay của thư viện." "Các ngươi đi ra cả đi." Phu tử không để ý đến hắn, nói thẳng. Một đám người nối đuôi nhau đi ra từ sau bình phong, nhìn Quý Tu Phong với ánh mắt cực kỳ vi diệu. "Phu tử, giờ chân tướng đã rõ, xin phu tử làm chủ." Tiểu Tử Mặc chắp tay thi lễ. "Ta đã hiểu rõ việc này rồi. Năm người Quý Tu Phong, Trương Đại Hải, Ngô Khải Toàn, Ôn Đại Giang, Kinh Lập Hoa vu hãm đồng học, làm nhục học sinh cùng thư viện. Ta sẽ bẩm báo chuyện này cho viện sĩ, ngài ấy sẽ xử lý chuyện này." Quý Tu Phong không hiểu gì, "Phu tử, vì sao chứ?" Phu tử hừ lạnh một tiếng, "Vì sao? Ngươi hỏi mấy người chúng đi." Phu tử chỉ mấy người Trương Đại Hải. Tiểu Tử Mặc không để ý đến chúng, đi thẳng. Hoa Tử Vân trợn trắng mắt nhìn Quý Tu Phong một cái rồi cũng xoay người rời đi. Quý Tu Phong tức không chịu được, chờ họ đi rồi, ánh mắt ác liệt nhìn mấy người Trương Đại Hải. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải các ngươi đều nói thật không?" Mấy người Trương Đại Hải vội phủ nhận. "Không, chúng ta đều nói theo ý ngươi." "Không có." Quý Tu Phong không tin, "Vậy rốt cuộc là sao?" Trương Đại Hải kể lại chuyện đã xảy ra trong phòng, sau khi nói xong, chúng cuối cùng cũng tìm được lỗi sai. Bọn chúng đã thống nhất khẩu cung, nhưng chi tiết cụ thể thì lại không thống nhất được với nhau. Bọn chúng cũng không ngờ cách được dùng lại như vậy. Lời nói dối đương nhiên sẽ bị bại lộ. Một canh giờ sau, người trong thư viện đều đã biết chuyện này. Mà lúc này, trong phòng viện sĩ, các phu tử đang ngồi vây quanh thương thảo cách xử trí mấy người. "Dựa theo quy định của học viện, chúng ta nên trục xuất chúng." Có phu tử ngay thẳng đưa ra ý kiến. Có người lại băn khoăn, "Viện sĩ, Quý Tu Phong là ngoại chất của Tri phủ, nếu bị trục xuất khỏi thư viện như vậy, chỉ sợ sẽ khiến Tri phủ không vui." "Những việc Quý Tu Phong từng làm trong thư viện đã đủ để trục xuất nó từ sớm rồi. Giờ chuyện nháo đến mức này, nếu thư viện còn giữ nó, vậy phải nói với mọi người thế nào? Quy củ của thư viện sẽ để ở đâu?" Các phu tử đều im lặng không nói. Viện sĩ trầm ngâm một lát, cuối cùng lên tiếng, "Xử trí theo viện quy." Các học sinh được triệu tập đến cửa học đường, các phu tử đứng trên đài cao. Học sinh bên dưới nhỏ giọng thì thầm, cả đám đều ngồi chờ kết quả xử lý. "Theo các ngươi, mấy người Quý Tu Phong sẽ bị xử trí thế nào?" Có học sinh nhỏ giọng hỏi. "Còn cần hỏi à, chắc chắn là sẽ được nhẹ nhàng cho qua." "Quý Tu Phong là ngoại chất của Tri phủ, thư viện không dám đắc tội Tri phủ, đương nhiên sẽ không dám làm gì Quý Tu Phong." "Trước kia Quý Tu Phong làm nhiều chuyện xấu như thế, không phải đều chỉ bị phạt mấy hình phạt nhẹ tênh đó à." ...... Mấy người Quý Tu Phong cũng nghĩ như vậy, chúng cảm thấy mình sẽ bình an vô sự. Quý Tu Phong đắc ý nhìn Tiểu Tử Mặc và Hoa Tử Vân, ánh mắt mười phần khiêu khích. Tiểu Tử Mặc nhìn thẳng, coi như không thấy. Hoa Tử Vân cũng vậy. Đám người viện sĩ nghe học sinh nói vậy, sắc mặt không tốt, xem ra hình phạt này là chính xác, nếu không học sinh sẽ không tin phục viện quy nữa. "Hôm nay triệu tập các trò đến là vì chuyện ẩu đả xảy ra tại cửa thư viện một canh giờ trước. Sau khi bàn bạc, năm người Quý Tu Phong, Trương Đại Hải, Ngô Khải Toàn, Ôn Đại Giang, Kinh Lập Hoa vô cớ cản trở đồng môn, nhục nhã đồng môn, mưu hại đồng môn. Theo viện quy, năm người bị trục xuất khỏi thư viện. Hoa Tử Vân đả thương người, nhưng vì có nguyên nhân, phạt chép viện quy 100 lần." Lời vừa ra, mọi người đều kinh sợ. Đám người Quý Tu Phong cũng vậy. Quý Tu Phong lập tức phát tác tại chỗ, "Các ngươi không thể đuổi ta đi. Tri phủ đại nhân là cữu cữu của ta!" Đám người Trương Đại Hải thì khóc gọi, "Viện sĩ, phu tử, chúng ta không dám nữa, xin các ngài đừng đuổi chúng ta đi." Những người khác cũng vội nói theo. Quý Tu Phong vô cùng tức giận, chỉ mấy người Trương Đại Hải, "Ngươi... Các ngươi......" Viện sĩ và các phu tử không dao động, sai người, "Nhìn chúng dọn đồ rời đi." "Phu tử, viện sĩ......" Viện sĩ và các phu tử không để ý đến tiếng kêu gào của mấy người Trương Đại Hải, trực tiếp rời đi. Hoa Tử Vân hoàn toàn không để ý đến hình phạt của mình, vui vẻ kéo Tiểu Tử Mặc đi cùng những người khác tới cửa thư viện, xem mấy người chật vật bị đuổi đi. Quý Tu Phong quét qua đám người xem náo nhiệt, liếc mắt đã thấy Hoa Tử Vân và Tiểu Tử Mặc, hung tợn nói với hai người, "Các ngươi chờ đó!" Nói xong, hắn đá Trương Đại Hải đang khóc sướt mướt, "Khóc cái gì mà khóc, một đám phế vật!" Tiểu Tử Mặc thu hồi ánh mắt, "Đi thôi." Hoa Tử Vân vui vẻ xoay người vào thư viện. Trên đường về, Tiểu Tử Mặc thấy cậu run cả tay vì chép viện quy, vốn không định nói với cậu là mẫu thân về rồi. Nhưng vì hôm nay cậu che chở cho mình, Tiểu Tử Mặc quyết định để cậu vui vẻ. "À, ta có một việc muốn nói cho huynh." Tiểu Tử Mặc lên tiếng. "Việc gì?" Hoa Tử Vân xoa cổ tay, không để ý lắm. "Tối qua mẫu thân về rồi." Động tác của Hoa Tử Vân dừng lại, đột ngột quay đầu nhìn bé, "Mộc Tử Mặc, tiểu tử đệ giỏi lắm, vì sao giờ đệ mới nói cho ta?!" Hoa Tử Vân hưng phấn, cuối cùng cũng được ăn ngon rồi! Tiểu Tử Mặc chính đáng trả lời, "Ta vì muốn tốt cho huynh." "Hừ, cái gì mà vì tốt cho ta, ta thấy đệ cố ý thì có." Hoa Tử Vân hầm hừ. Tiểu Tử Mặc lắc đầu nhỏ, "Không phải vậy. Nếu ta nói cho huynh từ trưa thì huynh sẽ không có tâm trạng học tập, lại không thể về trước, chẳng phải khiến huynh bị dày vò sao. Giờ nói với huynh không phải tốt hơn à. Huynh không phải chịu dày vò còn gì." Hoa Tử Vân cười ha ha, "Đệ ngụy biện là giỏi." "Không biết hôm nay Mộc di sẽ nấu món ngon gì khao chúng ta." Hoa Tử Vân vô thức liếm môi. Tiểu Tử Mặc thấy cậu thèm thuồng như thế, không nỡ nhìn thẳng. "Huynh thèm ăn quá cũng không tốt đâu." Tiểu Tử Mặc nhắc nhở. Hoa Tử Vân xua tay, "Ở nhà ta không thể ăn nhiều nên ra ngoài đương nhiên phải tiêu sái hưởng thụ rồi. Nếu không chẳng phải khiến bản thân nghẹn chết à." Đột nhiên, xe ngựa lắc lư mạnh, hai người trong xe nghiêng ngả ra sau, nhanh chóng ổn định lại cơ thể. Hoa Tử Vân xốc màn xe, "Có chuyện gì thế?" "Thiếu gia, vừa rồi có người chạy lao ra trước xe ngựa." Hoa Tử Vân và Tiểu Tử Mặc xuống xe, thấy một người ngã trong vũng máu trước xe ngựa, không rõ sống chết. Xa phu lên dò thử, không còn thở nữa. "Sao rồi?" Hoa Tử Vân vững vàng hỏi. "Thiếu gia, hắn chết rồi." Đúng lúc này, một đôi phu thê trung niên lao tới, nhào vào thiếu niên nằm trong vũng máu. "Con ta, sao con lại chết như vậy!" "Sao con lại bỏ lại nương đi như vậy!" Phụ nhân khóc lóc thảm thiết. Nam tử trung niên chỉ Hoa Tử Vân và Tiểu Tử Mặc, "Ngươi... Các ngươi... Các ngươi hại chết con ta!" Xa phu che trước mặt Hoa Tử Vân, lạnh lùng nói, "Là chính hắn lao đến trước xe, không liên quan gì đến chúng ta." "Các ngươi đâm chết, còn không thừa nhận." Nam tử trung niên căm tức trừng họ. Người xung quanh chỉ trỏ ba người Hoa Tử Vân và Tiểu Tử Mặc. "Ôi, còn nhỏ như vậy đã chết, đáng thương quá." "Đôi phu thê này cũng đáng thương, vất vả nuôi hài tử lớn như vậy. Giờ lại phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh." ...... Tiểu Tử Mặc nhìn qua đôi phu thê, lại nhìn qua thiếu niên ngã trong vũng máu, ánh mắt sâu thẳm. Hoa Tử Vân nhìn xa phu, "Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy?" Xa phu sợ hãi bẩm báo, "Thiếu gia, trước khi người nọ lao tới, ta đã kéo xe ngựa lại rồi, không thể nào đâm người được, dù đâm cũng không đến mức mất mạng tại chỗ." Hoa Tử Vân nhíu mày. Giờ sự thật bày ra trước mắt, ở đây lại có nhiều người nhìn thấy như vậy, họ không thể biện giải. Đúng lúc này, một đám nha dịch từ sau tiến tới. "Tránh ra, tránh ra." Bá tánh thấy nha dịch tới thì đều vội tránh đường. Nha dịch dẫn đầu hỏi mấy người, "Đã xảy ra chuyện gì?" Nam nhân trung niên nhìn thấy nha dịch tới, tựa như thấy cứu tinh. "Sai gia, chúng giết con ta, ngài cần làm chủ cho con ta." Nha dịch dẫn đầu nghe vậy, tức giận nói, "Kẻ nào dám giết người ở địa bàn của ta, buồn cười!" "Chính là chúng!" Nam nhân trung niên chỉ Hoa Tử Vân và Tiểu Tử Mặc. Nha dịch dẫn đầu liếc họ một cái, không hỏi một câu, trực tiếp ra lệnh, "Bắt chúng lại." Xa phu che trước mặt Hoa Tử Vân, chất vấn, "Chuyện này không liên quan đến chủ tử nhà ta, là ta lái xe ngựa, muốn bắt thì bắt ta." Tên nha dịch dẫn đầu kia hừ lạnh, "Ngươi và chủ tử nhà ngươi đều bị bắt." "Các ngươi......" Sát ý thoáng qua trong đôi mắt xa phu. Hoa Tử Vân giữ xa phu định ra tay lại, ý bảo hắn án binh bất động. Xa phu nghe lệnh chủ tử, không dám trái lời, cha đành mặc nha dịch trói ba người lại. Họ đi rồi, bá tánh sôi nổi lên. Hai khắc sau, đoàn người tiến vào ngục giam, ngục giam ẩm ướt tản ra mùi tanh tưởi ẩm mốc. Hoa Tử Vân và Tiểu Tử Mặc không tự giác nhíu mày. Cách đó hai bước, một cai ngục mở cửa nhà giam, ra lệnh cho xa phu đi vào. Xa phu vừa vào, cai ngục lập tức đóng cửa lại. Xa phu nóng nảy, "Các ngươi muốn mang thiếu gia đi đâu?" Cai ngục thấy xa phu kêu la, không khách khí quất một roi qua, tức giận mắng, "Nhốt ở đâu không cần ngươi lo." Hoa Tử Vân nói với xa phu, "Ngươi đừng lo lắng, ta không sao." Cai ngục đẩy Hoa Tử Vân, không kiên nhẫn giục, "Nhanh chân lên." Hai người bị cai ngục áp giải vào sâu trong nhà lao.1 Cai ngục mở cửa nhà lao, đẩy hai người vào. Tiểu Tử Mặc nhìn mấy người hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc nằm trong nhà lao, ánh mắt chúng hung ác, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm. Đám người này nhìn qua đã biết là cực kỳ hung ác. Tiểu Tử Mặc nhìn thấy mấy người này, đôi mắt hơi nheo lại. Đây không phải là một tai nạn bình thường, hẳn có người cố ý sắp đặt, hẳn là hướng về Hoa Tử Vân. Hoa Tử Vân cũng ý thức được điều không đúng. Chúng cố ý tách hai người và xa phu ra, lại nhốt họ vào phòng giam này. Sau khi cai ngục rời đi, mấy người trong phòng giam đều đứng lên, xấu xa nhìn hai người. Hoa Tử Vân cảnh giác nhìn chúng, "Các ngươi muốn làm gì?" Ánh mắt mấy người kia nhìn họ rất hung ác, không nói câu nào. Bọn chúng từng bước lại gần, Hoa Tử Vân nói khẽ với Tiểu Tử Mặc: "Ta sẽ đối phó chúng, đệ tận lực trốn đi." Tiểu Tử Mặc gật đầu. Nam nhân có vết sẹo trên mặt ra tay trước, lao thẳng về phía Hoa Tử Vân, nhưng cũng có người lao về phía Tiểu Tử Mặc. Chẳng lẽ chúng không nhằm vào Hoa Tử Vân?! Sáu người lao về phía hai người, năm người đối đầu với Hoa Tử Vân, một người khác lại ra tay với Tiểu Tử Mặc. Chúng thấy Tiểu Tử Mặc chỉ là một đứa trẻ, một người đối phó thôi cũng đủ rồi. Người nọ lộ ra hàm răng vàng khè với Tiểu Tử Mặc, "Tiểu tử, đừng trách gia, muốn trách thì trách ngươi chọc phải người không nên chọc." Nam nhân răng vàng khè nhào về phía Tiểu Tử Mặc, Tiểu Tử Mặc trốn thoát nhanh như chớp. Răng vàng khè sửng sốt, "Khà khà, tiểu tử ngươi nghĩ có thể thoát khỏi lòng bàn tay của gia sao?" Đột nhiên, hắn cảm thấy mắt cá chân tê rần, sau đó cả người ngã đổ về phía trước. Răng vàng khè muốn đứng dậy, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích, tứ chi run rẩy, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép. Tiểu Tử Mặc nhìn Hoa Tử Vân, một đấu năm, chúng lại còn vạm vỡ, Hoa Tử Vân đã cố hết sức. Bọn chúng đều có võ công, không thể đánh bại hết. Hoa Tử Vân bị đánh một quyền, đau lắm, khóe mắt liếc qua thấy Tiểu Tử Mặc đang lao về phía mình. "Đừng lại đây." Đồ ngốc này, lại đây tìm đường chết à! Nhưng ngay sau đó, cậu thấy Tiểu Tử Mặc nhỏ bé như một con khỉ trơn trượt len lỏi qua năm người, năm người muốn bắt bé nhưng đều vồ hụt. Tiểu Tử Mặc đứng trước mặt Hoa Tử Vân, lạnh lùng nhìn chúng, "Các ngươi tốt nhất đừng vọng động, nếu không......" Bé còn chưa nói xong, một tên vạm vỡ đã nhào lên, vừa cử động đã cứng đờ người rồi ngã xuống đất. Bốn người khác đều dừng bước, nghi ngờ nhìn Tiểu Tử Mặc, lại nhìn người đang nằm trên đất. "Ngươi đã làm gì hắn?" Một người hỏi. "Không làm gì cả, chỉ hạ ít độc lên người các ngươi thôi. Các ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đứng bất động ở đó thì sẽ không sao, nhưng chỉ cần cử động, hai người chúng chính là kết cục của các ngươi." Tiểu Tử Mặc bình tĩnh nói. Bốn người sững sờ, không ai dám cử động nữa. Hoa Tử Vân khiếp sợ nhìn Tiểu Tử Mặc, "Vừa rồi đệ đã hạ độc chúng?" Tiểu Tử Mặc gật đầu. Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường ở nhà chờ mãi không thấy Tiểu Tử Mặc và Hoa Tử Vân về thì đứng dậy ra khỏi phòng. "Mộc tỷ tỷ, đừng lo. Chắc là phu tử dạy lâu hơn thôi." 'Cốc cốc cốc'~~ Cửa viện bị gõ, Đại Hương cười nói, "Chắc là tiểu thiếu gia về. Gõ cửa vội như vậy, chắc là Hoa tiểu thiếu gia đấy." Đại Hương tiến lên mở cửa, vừa mở ra thì thấy bên ngoài không phải các thiếu gia mà là đại thẩm hàng xóm cùng ngõ. "Chu đại nương, có chuyện gì sao?" **** PS: Bổ sung lại một chương hôm qua! Giờ đang đứng đầu bảng xếp hạng tuần, hy vọng có thể giữ được đến chủ nhật, như vậy Mặc gia sẽ phải bạo chương. 囧, nghĩ đến việc bạo chương, Mặc gia lại thấy có hơi hoảng hốt. Rất nhiều bạn nhỏ tỏ vẻ không tìm thấy nơi bỏ phiếu, đầu tiên các bạn phải chắc là mình đã đăng nhập QQ trên di động, sau đó làm theo các bước mà tôi đã nói. Chương mới nhất tại == Т RUМTRUYEN. m e == [Đăng nhập QQ] – [Hoạt động] – [Đọc] – [Tìm Sáng thần 101 ở quảng cáo hoặc bấm vào Tôi] – [Trung tâm hoạt động] Nhắc nhở đặc biệt, bạn nhỏ tặng thưởng nhớ phải nhận phiếu. Nhất định phải nhận phiếu. Hệ thống sẽ không tự động bỏ cho sách, các bạn cần nhận phiếu rồi bỏ từng phiếu một. [囧, làm như vậy đó.] **** Nay Roro đi tiêm, nếu mai mọi người không thấy tui đăng chương mới thì có nghĩa là tui đang bị vaccine quật nha ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]