Lâm Vũ Tường không chần chờ, "Được."
Diêm Tu đi hai bước, lại dừng lại nhìn anh ta, "Càng nhanh càng tốt."
Lâm Vũ Tường sửng sốt, còn tưởng anh muốn nói chuyện gì quan trọng, không ngờ lại là chuyện này.
"Được."
Lâm Vũ Tường không nhịn được, tò mò hỏi một câu, "Diêm Tu, Bạch Khởi kia có phải có vấn đề gì không?"
Nếu không thì vì sao cậu lại đòi tư liệu của người ta.
"Ừ." Diêm Tu khẽ đáp.
"Chẳng lẽ là gián điệp?" Lâm Vũ Tường buột miệng thốt ra.
Diêm Tu lạnh lẽo nhìn anh ta một cái, "Ai bảo anh cậu ta là gián điệp."
"Vậy, vậy không phải..."
Hai chữ cuối cùng bị nuốt về dưới ánh mắt 'anh bị ngu à' của Diêm Tu.
Diêm Tu về đến khách sạn, trên bàn đã đặt tư liệu chi tiết về Bạch Khởi. Anh lật xem xong, trực tiếp khép lại, tư liệu này cũng bị tùy tay ném qua bên.
Người thứ hai mà anh nhớ được diện mạo đã xuất hiện, vậy có phải sau này sẽ có người thứ ba, thứ tư, thậm chí càng nhiều hơn, đến khi khôi phục như một người bình thường?
Nếu là trước kia, anh sẽ thấy vui vẻ, nhưng giờ, anh không có cảm giác này.
Đường Nhi của anh là đặc biệt, những người khác sao có thể cũng khiến anh nhớ kỹ dung mạo.
Diêm Tu liếc mắt nhìn tư liệu về Bạch Khởi, đáy mắt tối tăm.
****
Bắc Vũ Đường về ký túc xá, nằm trên giường, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh ban ngày.
Vì sao cô có cảm giác anh nhìn thấy rõ diện mạo của mình.
"Minh, có phải anh ấy thấy rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nghich-tap-boss-than-bi-dung-treu-choc-lung-tung/964840/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.