Tác giả: Vân Phi Mặc Tuy mẫu thân không nói gì, chỉ liên tục lên đường, không ngừng đổi địa điểm, nhưng bé hiểu trong lòng, mẫu thân đang hướng đến một đích. Nếu trì hoãn lâu ở đây, bé sợ làm chậm trễ chuyện của mẫu thân. Nên khi Phương viên sĩ hỏi chuyện này, bé mới từ chối không chút suy nghĩ. Với bé, làm đồng sinh sớm một ngày hay muộn một ngày không quan trọng. Trong cảm nhận của bé, chuyện quan trọng nhất là chuyện của mẫu thân. "Bé ngốc. Nếu lần này không thi, còn phải đợi thêm một năm nữa. Nơi này là quận phủ Thiên Thành, thi đồng, thi hương đều tổ chức ở đây, con không cần chạy đi mấy nơi để thi, bớt được bao nhiêu việc. Nếu sau này chúng ta đến nơi hẻo lánh, con muốn thi, còn phải chạy đi nhiều nơi, vừa tốn thời gian lại vừa tốn sức." "Mặc Nhi, con không phải lo sẽ tốn bao nhiêu thời gian ở đây. Thời gian này chúng ta bôn ba nhiều, mấy tháng nữa là đến Tết, mẫu thân không định lên đường mà ở lại quận phủ Thiên Thành ăn Tết. Giờ mẫu thân hỏi con, con muốn thi không?" "Nếu chúng ta ở lại đây ăn Tết, vậy Mặc Nhi đi thử một lần." Tiểu Mặc Nhi đáp. Bắc Vũ Đường xoa đầu bé, "Mai nói với Phương viện sĩ một tiếng." "Vâng." Mai chính là ngày cuối cùng để báo danh. Tiểu Mặc Nhi coi như báo danh kịp. Sau khi xác nhận là sẽ thi đồng sinh, Tiểu Mặc Nhi vẫn giống như ngày thường, nên học thì học, nên tập võ thì tập võ, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Đại Hương ngồi bên Bắc Vũ Đường, "Mộc tỷ tỷ, tiểu thiếu gia sắp thi đồng sinh rồi mà sao vẫn còn ở đây luyện kiếm?" "Cái này gọi là kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi." "Kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi?!" Đại Hương ngốc, nhưng nếu phu nhân đã thấy là đúng vậy thì chắc chắn đó là đúng. Thi đồng bắt đầu vào cuối tháng này, chỉ còn khoảng mười ngày nữa, mà mười ngày này cũng trôi qua rất nhanh. Tới ngày thi, Bắc Vũ Đường dậy sớm, kiểm tra hết đồ vật để Tiểu Mặc Nhi mang theo xem đã đủ chưa, rồi đi nấu bữa sáng. Tiểu Tử Mặc bình tĩnh ăn bữa sáng xong rồi được Bắc Vũ Đường nắm tay đưa đến trường thi. Trời mới tờ mờ sáng, nhưng trên phố đã có dòng người nối liền không dứt tiến về cùng một phía. Mỗi nhà đều cầm theo một cái đèn lồng chiếu sáng, từ từ tiến về phía trước. "Nương, con sợ." Đứa trẻ khoảng chừng tám tuổi bên cạnh nói với mẫu thân của mình. Mẫu thân kia tức giận mắng một tiếng, "Đứa nhỏ này, con nhìn tiểu đệ đệ bên cạnh mà xem. Người ta nhỏ hơn con mà còn không sợ. Con lớn hơn mà lại sợ à?" Đứa bé tám tuổi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Tử Mặc, thấy tiểu đệ đệ này rất bình tĩnh, cảm giác như không phải đi thi đồng mà là đi xem náo nhiệt. Đến cửa nơi thi đồng, đã có rất nhiều người tụ tập, rất nhiều người đều có người nhà đi cùng. Bắc Vũ Đường tìm trong đám người, thấy được mấy người của thư viện Hồng Sơn nơi Tiểu Mặc Nhi đọc sách thì dẫn bé qua. Thí sinh tham dự cuộc thi cần phải đi cùng thư viện hoặc có một tú tài tiến cử thì mới có tư cách tham gia thi, lát nữa tiến vào trường thi, cũng phải xếp hàng theo thư viện để kiểm tra. "Oa nhi nhà ngươi nhỏ như vậy mà đã để nó đi thi rồi sao?" Gia trưởng cùng thư viện nhìn thấy Tiểu Mặc Nhi, kinh ngạc hỏi Bắc Vũ Đường. Trong thời đại này, thi cử không chỉ có trình tự rườm rà mà còn rất tốn ngân lượng. Nhiều gia đình nghèo muốn nuôi ra được một tú tài, cử nhân đều phải dựa vào toàn bộ nhà đó hoặc cả gia tộc cung cấp mới nuôi được một người. Từ đó có thể thấy, muốn trở thành tú tài, cử nhân là khó đến mức nào. Không chỉ tốn một khoản tiền kếch xù mà còn phải xem thí sinh có thể trổ hết tài năng trong muôn vàn người hay không. Người tới thi đều là người ở thư viện xung quanh đây, đưa mắt nhìn quanh, lần thi này không dưới 3000 người. 3000 Người lại chỉ lấy một trăm người, có thể thấy được sự tàn khốc của cuộc thi này. Bắc Vũ Đường cười nói, "Để nó tới cảm nhận không khí, rèn luyện trước thôi, dù không đậu thì cũng coi như là tích lũy thêm kinh nghiệm. Phụ nhân kia nhìn cách ăn mặc của hai người thì biết là nhà không thiếu tiền, cũng chỉ có nhà không thiếu tiền mới có thể bỏ bạc đến đây thi như vậy. Những nhà nghèo khổ, có nhà nào mà không phải là nắm chắc rồi mới dám tham gia đâu. Khi hai người nói chuyện, một đám nha dịch ra khỏi cửa trường thi, người dẫn đầu cao giọng hô với đám đông ồn ào, "Im lặng." 'Tùng tùng tùng' tiếng chiêng trống, cuối cùng cũng khiến mọi người im lặng lại, mọi người đều ngẩng đầu nhìn. "Từ giờ trở đi, mỗi khi đọc đến tên thư viện nào, học sinh của thư viện đó sẽ tiến vào kiểm tra, kiểm tra không sai thì mới có thể tiến vào tiếp. Ai dám trộm mang phao, tra được sẽ bị trục xuất, cũng tước đi tư cách thi cử trong ba năm tới. Được rồi, giờ bắt đầu kiểm tra." Vị quan viên kia nói xong, bên dưới có người mở sách bắt đầu đọc tên các thư viện. Trước đó nàng chỉ nghe nói, chưa từng thấy bao giờ, đây là lần đầu tiên nàng được tận mắt chứng kiến. Mỗi nha dịch đều kiểm tra rất cẩn thận, từ đầu đến chân, tỉ mỉ đến sợi tóc cũng phải tra, nếu như vậy mà còn mang phao vào trường thi được thì đúng là tài. "Học sinh thư viện Hồng Sơn tiến vào." Theo tiếng hô của nha dịch, học sinh thư viện Hồng Sơn đều tiến vào khu kiểm tra. "Mẫu thân, con đi đây." Bắc Vũ Đường vỗ bả vai bé, "Đi thôi." Bắc Vũ Đường đứng bên ngoài nhìn nha dịch tháo búi tóc của bọn trẻ ra, kiểm tra tóc từ trên xuống dưới, tìm kiếm tỉ mỉ, ngay cả đồ dùng các bé mang theo cũng bị đổ ra, kiểm tra kỹ càng. Tiểu Tử Mặc nhìn thấy nha dịch thô lỗ bóp nát cơm nắm mẫu thân chuẩn bị, còn ném xuống đất, số cơm nắm đó là không ăn được rồi. Tiểu Tử Mặc thấy họ phá hủy đồ mẫu thân chuẩn bị như vậy, không quan tâm chuyện không thể nói chuyện, lên tiếng, "Nha dịch ca ca, cơm nắm đó là mẫu thân chuẩn bị cho ta, nếu không thể mang theo thì để ta ăn luôn." Tên nha dịch kia thấy bé, cười nhạo một tiếng, "Tên tiểu tử lông còn chưa dài như ngươi mà cũng tới thi à, đại nhân nhà ngươi yên tâm thật đấy. Có phải sợ ngươi vào rồi không biết nấu cơm nên mới chuẩn bị cơm nắm để ngươi không bị chết đói không?" Tiểu Tử Mặc dường như không nghe thấy sự cười nhạo trong lời nói đó, quay đầu nhìn quan viên bên trên, đi đến trước mắt hắn, chắp tay thi lễ, nho nhã lễ độ lên tiếng, "Đại nhân, học sinh có một vấn đề muốn thỉnh giáo, không biết đại nhân có thể giải thích nghi hoặc giúp học sinh không?" Vương đại nhân nhìn hài tử đáng yêu ngây thơ chớp đôi mắt to, không ngờ năm nay lại có hài tử nhỏ như vậy thi đồng sinh. Vương đại nhân rất kiên nhẫn hỏi, "Có vấn đề gì?" "Học sinh muốn biết, học thức của một người có lấy tuổi làm tiêu chuẩn không?" Vương đại nhân cười, "Ha ha, vấn đề này là một vấn đề hay. Học vấn tốt hay không không liên quan gì đến tuổi tác. Vì sao ngươi lại hỏi vậy?" Tiểu Tử Mặc vẻ mặt ngây thơ nói: "Nha dịch vừa rồi cảm thấy tuổi học sinh quá nhỏ, không đủ học vấn để tới đây, nên học sinh mới hỏi vậy." Vương đại nhân lập tức hiểu ra, hóa ra tiểu tử này nãy không tới cáo trạng ngay mà là chọn cách từ từ mê hoặc người, còn nhỏ như vậy mà đã trầm ổn đến thế, ngay cả khi hỏi cũng nắm được chừng mực. Người này dù hôm nay không thành công thì sớm muộn gì cũng sẽ trở nên nổi bật. "Bản quan đã biết, ngươi đi vào đi." Vương đại nhân nói. Bé vừa đi, Vương đại nhân nói nhỏ bên tai trưởng nha dịch vài câu, người đó lập tức đi về phía nha dịch vừa kiểm tra Tiểu Tử Mặc. "Lão Tưởng, sau này ngươi sửa cái tật thúi miệng của ngươi đi. Những học sinh này sau mà làm to, lúc đó muốn trả thù ngươi thì ngươi đẹp." Trưởng nha dịch nói. Lão Tưởng không để bụng, "Không phải ta chỉ nói một thằng nhóc sao. Một thằng nhóc như vậy, đến lúc đỗ cao cũng phải là mười mấy năm sau, đến lúc đó đã sớm quên một tiểu nhân vật như ta rồi." Trưởng nha dịch cạn lời, "Ngươi đừng coi thường người ta." "Ha ha, thằng nhóc đó đến chỉ để chơi thôi, ngươi nghĩ nó thi trúng đồng sinh được chắc. Đừng lo lắng." Lão Tưởng hoàn toàn không nghe vào. Trưởng nha dịch thấy vậy, không nói nhiều lời nữa. Lão Tưởng này mà không sửa lại cái tính tình này thì sớm muộn gì cũng có vấn đề. Các học sinh này dù chưa có được công danh, nhưng khó bảo đảm tương lai sẽ đậu công danh. Nếu đắc tội người, sau này người ta có ghi hận hay không thì còn không biết. Tiểu Tử Mặc nhận thẻ bài, dựa theo con số trên thẻ mà tìm được vị trí tương ứng. Vị trí này gần chính giữa, rất xa góc ngoài, không cần ngửi mùi thối kia. Tiểu Tử Mặc nghe lời mẫu thân, ngẩng đầu xem nóc nhà có lỗ hổng nào không, lại kiểm tra giường gỗ nghỉ ngơi, nói là giường, nhưng thật ra chỉ là cái giá xếp ván gỗ lên, lúc thi thì dùng làm án, thi xong thì coi như là giường để nghỉ ngơi. Với chiều cao của bé, khó lắm mới ngủ được, nếu là hài tử lớn hơn chút hoặc người trưởng thành thì sợ là chỉ có thể cong người mà nằm. Lúc còn trong thư viện, bé đã nghe các tiền bối cùng trường nói, mỗi lần thi như một lần đánh giặc, có người còn khoa trương hơn, nói mỗi lần thi là một lần đi vòng qua quỷ môn quan. Trong lúc thi, thí sinh tuyệt đối không thể rời khỏi trường thi, phạm vi hoạt động đều ở trong căn phòng nho nhỏ này. Không khí kỳ thi khẩn trương, liên tục, còn ăn không ngon, ngủ không yên, học sinh thể chất yếu rất dễ bị bệnh. Tiểu Tử Mặc dựa theo lời mẫu thân dặn, kiểm tra hết một lượt rồi mới mở sọt lấy bọc cơm nắm ra. Sau khi bị nha dịch kia phá hơn một nửa, cơm nắm tán loạn trong bọc chỉ còn không đến một phần tư. Tiểu Tử Mặc không muốn vứt bỏ ý tốt của mẫu thân, vo cơm nắm còn lại, nhai kỹ từng miếng. Thí sinh đối diện bé thấy bé ăn đến ngon miệng, không tự giác nuốt một ngụm nước bọt. "Này này, tiểu bằng hữu, cơm nắm của ngươi ăn ngon lắm à?" Tiểu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn người đối diện, là một thiếu niên chừng mười tuổi, mặc một thân cẩm y hoa phục, giờ đang nhìn chằm chằm cơm nắm của bé. "Ngươi muốn không?" Thiếu niên kia liên tục gật đầu. Tiểu Tử Mặc lại lấy một viên trong bọc ra, thiếu niên kia nhìn xung quanh một lượt, thấy không ai chú ý, nhanh chóng chạy đến trước mặt bé, nhận cơm nắm rồi ăn ngấu nghiến. Một miếng cơm nắm cỡ nắm tay đảo mắt đã lọt vào bụng thiếu niên. Thiếu niên ăn xong còn tán thưởng, "Ngon thật. Ta chưa bao giờ biết cơm nắm lại ngon thế này đấy. Mùi gạo thơm thơm, mùi vị mặn mà của thịt, ngon lắm luôn." Tiểu Tử Mặc thấy thiếu niên này thưởng thức tay nghề của mẫu thân như vậy, khuôn mặt nhỏ hơi cong cong nụ cười, "Mẫu thân ta nấu cơm ngon lắm, ngươi ăn rồi chắc chắn sẽ thích." "Thật à? Vậy thi xong ta đến nhà ngươi ăn cơm nhé, ngươi có bằng lòng không?" Tiểu thiếu niên hỏi. "Được." Tiểu Tử Mặc cười đáp. Hộ vệ trông coi hô lớn, "Im lặng, đừng châu đầu ghé tai. Nếu ta còn thấy ai châu đầu ghé tai sẽ trục xuất khỏi trường thi." Tiểu Tử Mặc và tiểu thiếu niên mặc hoa phục đều ngậm miệng lại. Đến giờ, tiếng trống vang lên, nha dịch chia bài thi đến trước mặt các thí sinh. Tiểu Tử Mặc nhìn thấy câu hỏi trong đề, hơi trầm ngâm, rất nhanh sau đó, bé nhấc bút bắt đầu viết. Tiểu thiếu niên mặc hoa phục đối diện ngẩng đầu thấy bé đã bắt đầu viết, trong mắt hiện lên nét kinh ngạc, người khác còn đang suy nghĩ mà bé đã động bút rồi. Thiếu niên mặc hoa phục thu hồi ánh mắt, nhấc bút bắt đầu viết. Toàn bộ trường thi rất yên tĩnh, các thí sinh đều vùi đầu làm bài, mà trong phòng, mấy quan viên đang uống trà. Đột nhiên, một nha dịch cúi người nói thầm gì đó với Tri phủ. Chu tri phủ vội đứng lên, chuẩn bị đón đại nhân vật, vừa đi được hai bước, một quan viên chừng bốn mươi tuổi mặc thường phục đã đi vào. Chu tri phủ vội hành lễ, "Ti chức Chu Sĩ Minh tham kiến Phương tổng đốc." Các quan lại khác trong phòng nghe người đến là Phương tổng đốc thì vội quỳ xuống hành lễ. Phương tổng đốc vội bảo họ đứng đậy, Chu tri phủ dẫn ông đến ngồi ở chủ vị. Thật ra, trong lúc khảo thí, quan viên không được đi vào. Nhưng giờ đang thi đồng sinh nên quy củ không khắc nghiệt như vậy, hơn nữa đối phương là quan lớn, dù không hợp lễ thì cũng không ai dám nói gì. Chu tri phủ không biết lý do Phương tổng đốc đột ngột ghé chơi, trong lòng có chút thấp thỏm, cẩn thận hỏi, "Phưởng tổng đốc, không biết lần này ngài tới có mệnh lệnh gì?" Phương tổng đốc cười nói, "Bản quan lần này tới đây để quan sát kỳ thi đồng sinh ở quận phủ Thiên Thành, cảm nhận bầu không khí thôi." Người ở đây nghe vậy, ai tin mới là đồ ngốc, nhưng người ta không nói, họ cũng không dám ép hỏi. "Ta nghe nói quận phủ Thiên Thành nhân tài đông đúc, nghĩ lần này thi đồng sinh chắc sẽ xuất hiện nhân tài khó lường, đến lúc đó các ngươi cần tỉ mỉ chọn lựa, đừng làm mai một học sinh ưu tú." Phương tổng đốc cố ý nói một câu. "Vâng vâng. Hạ quan chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ lương đống nào." Chu tri phủ vội đáp, trong lòng lại nghi hoặc. Chỉ là một kỳ thi đồng sinh nho nhỏ, hắn không tới cũng được. Nhưng một kỳ thi đồng sinh nho nhỏ này lại kinh động đến Phương tổng đốc, vậy tất nhiên là có vấn đề. Đến khi Phương tổng đốc đi rồi, Chu tri phủ lập tức sau người ra hỏi thăm, nha dịch mau chóng báo cáo từng tin tức mình hỏi thăm được lên. Lần này Phương tổng đốc bí mật đến, nếu không phải ông chủ động xuất hiện, họ còn không biết là Phương tổng đốc tới. Nghe hạ nhân bẩm báo, lần này Phương tổng đốc đến cùng một tiểu thiếu niên. "Tiểu thiếu niên." Chu tri phủ lẩm bẩm, bỗng đôi mắt hắn sáng như đuốc nhìn về phía các thí sinh đang thi. Trong lòng Chu tri phủ sáng tỏ, nếu người ta không nói rõ,vậy thiếu niên kia chắc chắn có tài học áp đảo quần hùng nên mới cố ý nhắc nhở một câu như vậy. Quan viên bên dưới dò hỏi, "Đại nhân, Phương tổng đốc tới có chuyện gì vậy?" Chu tri phủ hiểu trong lòng, lại không thể nói rõ, như vậy sẽ khiến Phương tổng đốc không vui mất, "Không có gì. Chỉ cần ghi nhớ lời Phương tổng đốc nói là được, lựa chọn kỹ nhân tài, không được bỏ sót một ai." Quan viên bên dưới liên tục gật đầu đáp phải. Bên ngoài trường thi, có rất nhiều gia trưởng đưa con đi thi còn chưa rời khỏi, luôn canh giữ bên ngoài. Bắc Vũ Đường nghe tiếng trống vang lên bên trong thì xoay người rời đi, ba ngày nữa lại đến đón bé con nhà nàng. Đại Hương thấy nàng đã về thì vội hỏi, "Mộc tỷ tỷ, tiểu thiếu gia có thuận lợi không?" "Có." Đại Hương vẻ mặt kỳ vọng, "Với tài học của tiểu thiếu gia, nhất định sẽ đậu đồng sinh!" "Có lẽ vậy." Bắc Vũ Đường cũng không cưỡng cầu kết quả, đậu là tốt, không đậu thì còn lần tiếp theo. Nàng chưa bao giờ khiến bé con chịu quá nhiều áp lực. Bé thật sự quá hiểu chuyện, hoàn toàn khiến nàng không phải quá lo lắng, thậm chí có nhiều lúc nàng sẽ không nhịn được mà bảo bé buông sách nghỉ ngơi nhiều hơn. - Trường thi- Tiểu Tử Mặc viết bài xong, kiểm tra hết một lượt, rồi đặt giấy bút xuống, sửa sang bài thi đặt một bên, chờ nha dịch đi thu bài. Tiểu thiếu niên mặc hoa phục đối diện buông bút, ngẩng đầu vươn vai thì thấy đứa bé bên cạnh còn xong trước mình, đáy mắt lại hiện lên nét kinh ngạc. Thằng bé này nhanh thế, không biết đáp đề thế nào, không biết có nhanh như mình không. Đến khi mặt trời lặn về tây, tiếng trống lại vang lên. "Thu bài." Các nha dịch tới thu bài, dù có viết xong hay chưa thì đều phải buông bút, nếu không thì bài thi sẽ bị hủy. Thời gian sau đó, Tiểu Tử Mặc cầm cái nồi nhỏ, mang gạo đi vo, sau đó dùng cái bếp nhỏ mẫu thân chuẩn bị cho mình, nhóm lửa nấu cháo. Nửa canh giờ sau, cháo đã đặc sền sệt. Đổ cháo ra bát, bé lại bỏ củ cải ướp mẫu thân đã chuẩn bị cho mình vào, từ từ dùng bữa. Thiếu niên mặc hoa phục đối diện ngửi mùi thơm từ bên đối diện bay đến, lại nhìn bé ăn đến ngon, mà mình chỉ có thể ăn màn thầu không có mùi vị gì, không tự giác nuốt nước bọt. Tiểu Tử Mặc cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người đối diện, vừa ngẩng đầu thì thấy đôi mắt lấp lánh ánh sáng xanh lục nhìn mình. Bé thật ra cũng muốn cho cậu bé đối diện một bát, nhưng mà giờ đang thi, dù nghỉ ngơi cũng không được châu đầu ghé tai, càng đừng nói cho người khác đồ của mình, nếu bị phát hiện thì cả hai đều sẽ bị đuổi ra ngoài. Thiếu niên mặc hoa phục vừa nhìn bé, vừa u oán nuốt màn thầu. Thật ra, đại đa số người đều mang theo lương khô dùng trong ba ngày này, có thí sinh tuổi tác lớn hơn một ít thì có thể tự mình mang gạo nấu cơm. Ăn xong, Tiểu Tử Mặc đứng tấn ở phòng nhỏ của mình, vì không gian không lớn, chỉ có thể tập luyện như vậy. Thiếu niên mặc hoa phục rảnh rỗi không có việc gì làm, yên lặng quan sát cậu bé đối diện, càng nhìn càng thấy có ý tứ. Tập luyện xong, Tiểu Mặc Nhi trải giường đệm, tắt đèn ngủ. Thiếu niên hoa phục đối diện thấy bé đã ngủ thì cũng đi ngủ theo. Sáng sớm hôm sau, Tiểu Mặc Nhi dậy sớm. Bé đi ra ngoài đi vệ sinh thì còn thấy mấy nha dịch canh cửa đang ngáp, chán nản tiếp tục trông giữ, khi thấy bé đã dậy múc nước rửa mặt, cả đám đều kinh ngạc vô cùng. Tiểu Tử Mặc bình tĩnh rửa mặt rồi vo gạo, chuẩn bị nấu cháo. Giờ nấu cháo, ăn xong thì cũng vừa lúc bắt đầu thi. Tiểu Tử Mặc đã tính xong thời gian rồi. **** PS: Mặc gia cảm thấy mình thật không có tiền đồ. Vừa viết đến ăn màn thầu, trong đầu không tự giác hiện ra cái màn thầu trắng trắng, đột nhiên muốn ăn quá, sau đó tung ta tung tăng đi lên taobao xem có mua được không... 囧 Sao tui có thể ăn như vậy chứ! **** Roro: Sorry mọi người, tui comeback hơi muộn. Mọi người cho tui hỏi với, có ai đã đi thực tập rồi không, cho tui xin ít kinh nghiệm với:((
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]