Tác giả: Vân Phi Mặc Mười lăm phút sau, vẫn không có tiếng động nào ở cầu thang. Bắc Vũ Đường hoàn toàn không ngạc nhiên, thằng nhãi kia mà ngoan ngoãn xuống thì nó sẽ không tên là Giang Ly. Bắc Vũ Đường ăn nốt miếng bánh bao cuối cùng rồi lau miệng, bình tĩnh đứng dậy. Thằng nhãi, tưởng mình trốn trong phòng không ra là cô không có cách nào khống chế nó hở. Bắc Vũ Đường vừa lên tầng, thấy Giang tẩu đứng ở cửa phòng ôn tồn cao giọng gọi người bên trong, nhưng người bên trong lại không ừ hử lấy một tiếng. Giang tẩu thấy cô tới, vội lùi qua một bên, "Phu nhân, hẳn tiểu thiếu gia ngủ say quá, hay hôm nay thôi đi." "Ngủ say quá? Đừng lo, tôi đến gọi nó dậy, say đến đâu cũng sẽ tỉnh. Giang tẩu, mang chìa khoá phòng tiểu thiếu gia đến đây cho tôi." Bắc Vũ Đường nói. Giang tẩu do dự một lát rồi xoay người rời đi. Chỉ một lát sau, Giang tẩu mang chìa khoá tới. Bắc Vũ Đường mở luôn cửa phòng Giang Ly ra, nhẹ nhàng đi vào. Giang Ly trốn trong phòng đã sớm nghe được tiếng động bên ngoài, nhưng cậu ta vờ như không nghe thấy gì hết. Vốn tưởng là họ sẽ thôi, nào ngờ cửa phòng lại bị mở ra! Giang Ly nhìn Bắc Vũ Đường công khai tiến vào phòng mình, lửa giận lập tức bùng lên, "Bà nghĩ mình là ai, không có sự cho phép của tôi, sao bà dám vào phòng tôi!" Bắc Vũ Đường làm lơ lửa giận của thằng nhóc, đôi mắt nheo lại một cách nguy hiểm. Cô bước từng bước lại gần, "Xem ra nhóc đã tỉnh, nếu tỉnh thì rời giường đi làm cỏ đi." Giang Ly hừ lạnh một tiếng, "Không đi!" Cậu ta lé mắt nhìn cô, một bộ 'cô làm khó dễ được tôi chắc'. Tuyệt đối không thể nói lý với trẻ con, bạn càng giảng giải, nó càng vô cớ gây rối. Bắc Vũ Đường trực tiếp tiến lên, một tay xách thằng nhóc lên, giống như xách một con gà. Giang Ly xấu hổ và giận dữ, tay chân không ngừng múa may, tiếc là Bắc Vũ Đường chỉ nhẹ nhàng chạm vào ngực cậu ta một cái là đã khiến cậu ta không thể động đậy. "Bà quả nhiên là yêu nữ! Bà đã làm yêu pháp gì với tôi! Tôi phải nói cho ba ba, bà là yêu nữ!" Nhóc Giang Ly phẫn nộ nhưng lại mang theo chút kinh sợ. Bắc Vũ Đường cong môi, ghé mặt lại gần cậu ta, "Nếu tôi là yêu nữ, người đầu tiên bị xử lý sẽ là cậu." Giọng Bắc Vũ Đường rất nhỏ, chỉ mình Giang Ly nghe được. "Giang tẩu, đi xuống trước đi." Có một người ngoài ở đây, đúng là không tiện thu thập thằng nhóc con này. Giang tẩu bất đắc dĩ. Bắc Vũ Đường hừ lạnh một tiếng, "Giang tẩu, chị như vậy, chẳng lẽ sợ tôi hại Tiểu Ly?" Giang tẩu thấy cô tức giận thì vội nói, "Phu nhân, cô hiểu nhầm rồi. Sao tôi có thể nghi ngờ cô hại tiểu thiếu gia được." "Không phải là tốt nhất." Nhóc Giang Ly thấy Giang tẩu sắp đi thì vội gọi, "Giang tẩu đừng đi! Chị đi rồi, yêu nữ này nhất định sẽ giết em! Chị đừng đi!" Giang tẩu xấu hổ khuyên nhủ tiểu thiếu gia, "Tiểu thiếu gia, sao phu nhân lại giết cậu được. Tôi đi xuống làm việc trước." Dù nhóc Giang Ly có kêu gào thế nào, Giang tẩu vẫn xuống tầng. Giang tẩu vừa đi, nhóc Giang Ly lập tức thấy Bắc Vũ Đường nở nụ cười quỷ dị, cậu không tự giác run người, "Bà... Bà muốn làm gì?" "Làm gì? Đương nhiên là mặc quần áo cho nhóc rồi." Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm nói. Nhóc Giang Ly hiện giờ không thể nhúc nhích, thấy cô muốn cởi quần áo của mình thì vừa thẹn vừa bực, "Đồ sắc nữ! Nếu... Nếu bà dám chạm vào tôi, tôi... Tôi... Tôi sẽ......" "Nhóc sẽ thế nào?" Bắc Vũ Đường cười như không cười nhìn cậu nhóc. Mặt nhóc Giang Ly căng đến đỏ bừng, nhìn cô đầy căm tức. Nhóc con thì vẫn là nhóc con thôi. Bắc Vũ Đường không trêu cậu ta nữa, giải huyệt cho cậu ta, còn thả cậu ta xuống. Vừa được tự do, Giang Ly lập tức bỏ chạy, nhưng mới chạy được hai bước, cổ áo đã bị túm chặt, khiến cậu ta muốn chạy cũng không được. Cậu ta quay người, há mồm cắn tay cô, cắn rất mạnh. Bắc Vũ Đường ăn đau, hơi nhăn mày, lại không buông tay. Nhóc Giang Ly cắn xong, miệng nếm được mùi tanh ngọt thì nhả ra, thấy mu bàn tay của cô đã bị mình cắn đến chảy máu. Lần này thằng nhóc ngốc luôn, giống như hôm qua, lúc đâm cô, nhìn thấy cô chảy máu ròng ròng là hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì. Bắc Vũ Đường thấy được nét áy náy trên mặt cậu. Xem ra thằng nhóc này không phải hết thuốc chữa, nhưng mà, nghĩ đến những hành động điên cuồng mà cậu ta làm vì Trương Linh Nhi sau này, cô lại không rét mà run. Bắc Vũ Đường không cho Giang Ly nhiều thời gian suy nghĩ, nói thẳng, "Cho nhóc mười phút, sau mười phút mà còn không mặc xong thì tôi sẽ tự mình giúp cậu mặc." Nhóc Giang Ly nghe cô nói vậy thì hồi thần, trừng mắt nhìn cô. "Tôi nói được thì làm được." Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua thời gian, "Giờ là 7 giờ, 7:10 tôi còn chưa thấy cậu thì cậu liệu." Nói xong, Bắc Vũ Đường rời khỏi phòng. Cô vừa ra ngoài thì nghe được tiếng động trong phòng, cuối cùng lại im lặng. Bắc Vũ Đường bấm tay tính thời gian, đến khi kim dài chỉ số 2, vẫn không có tiếng động nào. Bắc Vũ Đường đẩy cửa ra, thấy nhóc Giang Ly lại một lần nữa nằm về giường. Khi nghe tiếng cô tiến vào, cậu ta dùng chăn bọc cả người lại, nhìn từ xa như một con nhộng nhỏ. Bắc Vũ Đường tiến lại gần, không chút khách khí giật chăn xuống. Nhóc Giang Ly không ngờ cô lại thô bạo như vậy, những chuyện xảy ra tiếp theo càng vượt ra khỏi dự đoán của cậu ta. Bắc Vũ Đường quyết đoán điểm huyệt khiến nhóc Giang Ly không động đậy được, nháy mắt với thằng nhóc nãy còn vặn vẹo giãy giụa đầy sức sống, giờ đã bất động, "Nếu nhóc đã hy vọng tôi mặc quần áo giúp nhóc như vậy, làm mẹ kế của nhóc, tôi tất nhiên phải thoả mãn tâm nguyện của nhóc rồi." "Bà mà là mẹ tôi á! Tôi không có mẹ như bà!" Thằng nhóc tức giận nói, nhưng mà giọng cậu ta lập tức run lên, "Bà... Bà muốn làm gì!" "Mặc quần áo cho nhóc đấy." Bắc Vũ Đường nhanh nhẹn cởi áo ngủ của cậu ta xuống, nháy mắt, thằng nhóc trơn bóng chỉ mặc cái quần lót xuất hiện trước mặt cô. Nhóc Giang Ly vừa thẹn vừa giận, từ lúc cậu bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, cậu chưa từng trần truồng đứng trước mặt người ngoài như vậy, giờ cậu lại bị người phụ nữ hư hỏng này nhìn thấy. "Tôi phải nói cho ba ba, bà câu dẫn tôi!" Nhóc Giang Ly cứng cổ uy hiếp. Bắc Vũ Đường nghe vậy, nhếch mi, không khách khí cười nhạo thành tiếng, nhẹ nhàng búng trán cậu, "Câu dẫn nhóc? Một thằng nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh thì có gì mà câu dẫn." Nói xong, Bắc Vũ Đường nhìn liếc qua thân dưới của thằng nhóc. Nhóc Giang Ly chú ý đến ánh mắt của cô, tức đỏ bừng cả mặt, đỏ đến mức có thể nhỏ máu. Cậu cũng đã mười ba, là người lớn, vậy mà lại bị một bà già đùa giỡn, không, không đúng, là xem thường! Bắc Vũ Đường nhìn phòng để quần áo của thằng nhóc, cứ như một cửa hàng nhỏ, cực kỳ nhiều quần áo, nhưng phần lớn đều tối màu. Còn nhỏ mà đã mặc quần áo nặng nề như vậy, chẳng trách sau này lớn lên lại thành cái hũ nút, theo đuổi một cô gái cũng không kịp. Cô chọn một bộ quần áo thoải mái đơn giản, sau đó lại chọn một đôi giày thể thao. Lấy quần áo xong, cô mặc cho cậu nhóc. Thằng nhóc con giờ như một con rối gỗ bất động mặc cô xoa nắn một lượt. Mặc xong, nhìn nhóc con đẹp trai trước mặt, cô rất vừa lòng. "Không tệ, rất đẹp trai." "Tôi giải huyệt cho nhóc, nhóc phải ngoan ngoãn nghe lời. Đi ăn sáng, ăn sáng xong thì đi cắt cỏ. Nếu nhóc dám chơi xấu, hừ hừ." Bắc Vũ Đường cười gian không có ý tốt. "Đồng ý thì tôi thả. Còn không đồng ý thì ngoan ngoãn đứng đây đi." Nhóc Giang Ly nghẹn khuất gật đầu, ký vào hiệp ước bất bình đẳng đầy khuất nhục này. Đến khi xuống tầng, nhóc Giang Ly quả nhiên ngoan ngoãn ăn sáng, chỉ là thằng nhóc vẫn không từ bỏ việc chống cự, chơi xấu, ăn mãi không xong. Bắc Vũ Đường sao có thể không nhận ra kỹ xảo của cậu ta, cô cũng không thúc giục, mặc kệ cậu ta ăn. Nhóc Giang Ly thấy cô không thúc giục mình thì tưởng cô còn cố kỵ mấy người Giang tẩu, không dám làm gì mình nên lá gan lớn dần lên. Một bữa sáng, cậu ta ăn hai giờ, mặt trời càng lúc càng lên cao, trời càng lúc càng nắng gắt. Nhóc Giang Ly cuối cùng cũng buông bát đũa. "Ăn no chưa? Ăn no thì bắt đầu làm việc đi." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn cậu ta. Nhóc Giang Ly nhấc cằm, ngẩng khuôn mặt nhỏ đẹp trai, ngạo nghễ nói: "Bên ngoài nắng chang chang như thế, hôm nay tôi không đi. Mai mới đi." Cậu ta nghĩ cô không dám làm gì mình, dù sao ở đây vẫn còn có người khác. Nếu cô dám làm gì mình, đến lúc ba ba về, ba ba sẽ biết gương mặt thật của người phụ nữ này, đuổi cô đi. "Ba ba nhóc đã nói, hôm nay nhóc dậy là phải ra vườn nhổ cỏ. Nếu tôi đã phụ trách giám sát cậu thì phải phụ trách đến cùng." Bắc Vũ Đường đi từng bước qua. Nhóc Giang Ly thấy cô lại gần mình, đôi mắt hiện lên nét hoảng loạn, "Bà... Bà muốn làm gì? Nếu bà dám ra tay với tôi, tôi nhất định sẽ nói cho ba ba, để ba ba đuổi bà đi!" Bắc Vũ Đường đi thẳng, "Bị đuổi thì bị đuổi thôi, nhưng trước khi bị đuổi, việc nhóc nên làm vẫn cần phải làm." Nhóc Giang Ly muốn chạy trốn, nhưng Bắc Vũ Đường còn nhanh hơn, ngón tay gõ nhẹ, cậu ta lập tức dừng lại. Sau đó, cậu nhóc bị nhấc lên lưng cô, cô cõng cậu ta ra ngoài. Khi bị Bắc Vũ Đường cõng, tim nhóc Giang Ly cũng run lên, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạ. Cậu từng thấy rất nhiều bạn nhỏ đều có ba ba và ma ma làm bạn, nhìn thấy họ cõng con mình đến chơi nhà trẻ. Khi đó cậu cũng rất rất khát vọng, ba ba và ma ma của mình cũng làm như vậy. Nhưng mà ba ba rất bận, đừng nói là cõng cậu, cả thời gian ở cùng cậu cũng không có. Mà ma ma, từ lúc cậu có ký ức, ma ma vẫn luôn nằm trên giường. Cậu không ngờ, lần đầu tiên được cõng sẽ là như vậy, mà người cõng cậu còn là người cậu ghét nhất. Chóp mũi là mùi hương của cô, lưng cô rõ ràng rất gầy yếu, nhưng không hiểu vì sao lại khiến cậu cảm thấy rất rộng lớn, rất rắn chắc. Nhóc Giang Ly yên lặng không nói gì, đến tận khi cô thả cậu xuống. Bắc Vũ Đường thấy nhóc con im lặng như vậy thì quay đầu, vừa lúc bắt giữ được sự quẫn bách lướt qua trong mắt cậu, đôi mắt cô cũng không tự giác nhiễm ý cười. Cô giải huyệt cho cậu, sau đó xách cái cuốc nhỏ đến trước mặt cậu. "Được rồi, bắt đầu tính giờ. Một giờ sau sẽ được nghỉ. Nhiệm vụ hôm nay của nhóc là tiêu diệt sạch sẽ cỏ dại từ đầu bên này đến đầu bên kia." Bắc Vũ Đường khoanh vùng phạm vi làm việc hôm nay. "Nếu nhóc không làm, hì hì." Bắc Vũ Đường cười tà ác. Nhóc Giang Ly bị cô dọa sợ, tâm không cam, tình không nguyện cầm cái cuốc nhỏ, ngồi xổm xuống đất làm cỏ. Mỗi lần hạ xẻng là cậu nhóc lại lẩm bẩm mắng một câu. Bắc Vũ Đường đứng bên nhìn cậu nhóc lao động, còn thường thường nhận được ánh mắt tức giận và u oán của cậu nhóc. Bắc Vũ Đường sai người đặt bàn ghế, trái cây, nước trà ở dưới bóng cây, vui vẻ dựa người, nhìn nhóc con ngồi xổm làm cu li. Nhóc Giang Ly phải gọi là hận, cậu ngồi đây làm cỏ, mà cô thì tốt rồi, ngồi đó ăn trái cây uống nước trà, nhìn thích không chịu được! Bắc Vũ Đường nhìn khuôn mặt nhỏ bị phơi nắng đến đỏ bừng thì cũng có chút không đành lòng, muốn gọi cậu qua, nhưng nhìn thấy ánh mắt hung hăng kia, cô thu lại chút không đành lòng nho nhỏ vừa rồi. "Đừng có trừng, trừng nữa là rớt mắt ra ngoài giờ." Bắc Vũ Đường trêu ghẹo. Nhóc Giang Ly nghe vậy thì tức lắm, đôi mắt đen nhánh sáng ngời trừng to hơn, nhưng mà nghĩ đến lời cô vừa nói thì lại yên lặng thu ánh mắt hung hăng về, hừ lạnh với cô, nghiêng người đưa cái mông nhỏ tròn vo về phía cô. Giang tẩu nhìn tiểu thiếu gia mồ hôi như mưa, không đành lòng, không nhịn được mà khuyên nhủ, "Phu nhân, tiểu thiếu gia đã làm được lúc lâu rồi, để cậu ấy nghỉ ngơi chút đi." Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua đồng hồ, đã qua 40 phút rồi. "Tiểu Ly, có thể nghỉ ngơi rồi." Nhóc Giang Ly không để ý đến cô, vờ như không nghe thấy gì, vẫn đặt cái mông tròn trịa về phía cô. Bắc Vũ Đường nhìn thằng nhóc quật cường kia, lớn giọng nói, "Giang tẩu, chị xem, Tiểu Ly cần mẫn như vậy. Bảo nó nghỉ nó cũng không muốn, có thể thấy nó rất thích làm cỏ." Thích cái gì mà thích! Ai lại thích làm cỏ chứ! Nhóc Giang Ly tức giận phồng khuôn mặt nhỏ tuấn tú, một tay vứt cái cuốc nhỏ xuống đất, sau đó nhanh chân chạy đến dưới tàng cây, đặt mông ngồi xuống, làm xong còn không quên nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt khiêu khích, hừ lạnh một tiếng với cô. Bắc Vũ Đường hoàn toàn không buồn bực, vẫn nở nụ cười nhạt. Đúng là một thằng nhóc thúi! Giang tẩy nhìn cậu nhóc đầu đày mồ hôi, vô cùng đau lòng, "Tiểu thiếu gia, mau uống trà." Nhóc Giang Ly nhận chén trà, vừa uống được một ngụm thì bị nóng quá phải nhổ ra. Khuôn mặt nhỏ tuấn mỹ nhíu lại, vừa há mồm quạt, vừa thè lưỡi ra. "Nóng quá, nóng quá, nóng quá!" Giang tẩu bấy giờ mới hồi thần, vội xin lỗi, "Đều tại Giang tẩu không tốt, quên mất là trà vẫn còn nóng." Nhóc Giang Ly ra lệnh, "Đi lấy nước đá đến đây." "Tiểu thiếu gia, cậu vừa hoạt động xong, không nên uống nước đá, không tốt cho cơ thể." Giang tẩu khuyên nhủ. "Tôi bảo chị đi thì chị đi đi." Lưỡi cậu đến giờ vẫn còn đau, nếu không lấy đá đến chườm, lát nữa là cậu đau chết mất. Giang tẩu vừa đi, Bắc Vũ Đường đẩy chén trà trước mặt mình qua chỗ cậu. Nhóc Giang Ly nhìn chén trà, lại cảnh giác nhìn cô. "Nhóc không khát sau?" Bắc Vũ Đường ý bảo cậu uống, "Chén này không nóng." "Bà bảo tôi uống chén bà uống rồi?" Nhóc Giang Ly ghét bỏ nói. "Chưa uống ngụm nào. Tôi thấy nhóc đáng thương mới cho nhóc, nhóc không uống cũng được, tôi còn đang khát đây." Bắc Vũ Đường làm bộ 'may mà nhóc không cần', gấp gáp muốn lấy chén trà về. Nhóc Giang Ly thấy cô như vậy, đôi mắt hiện lên nét giảo hoạt, "Ai bảo tôi không uống. Nếu bà cho tôi thì đó là của tôi." Nói xong, nhóc Giang Ly cầm chén trà lên uống từng ngụm, còn không quên đắc ý nhìn cô. Bắc Vũ Đường làm vẻ buồn bực như kiểu 'nhóc gian quá, thật vô sỉ'. Nhóc Giang Ly thấy vậy thì đắc ý ơi là đắc ý, nước trà uống vào cũng trở nên ngọt ơi là ngọt. Bắc Vũ Đường thấy thằng nhóc thúi đắc ý, cười thầm trong lòng. Nhóc con vẫn là nhóc con. Giang tẩu cầm nước đá về thì thấy nhóc Giang Ly đang uống chén trà của phu nhân. Trước đó không thấy phu nhân uống, thì ra là cố ý để lạnh cho tiểu thiếu gia. Uống hết chén trà, cậu nhóc cảm thấy cực kỳ thoải mái. Bắc Vũ Đường nhìn thời gian, "Nghỉ mười phút rồi, nhóc tiếp tục làm việc đi." Nhóc Giang Ly u oán bị Bắc Vũ Đường đuổi đi làm việc tiếp dưới ánh mặt trời. "Nước ô mai tôi nấu sao rồi?" Bắc Vũ Đường hỏi. "Đã chín rồi, đợi lát nữa lạnh là ăn được." Thấy trời càng lúc càng nóng, Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng bảo cậu nhóc dừng lại. Nhóc Giang Ly mệt bơ phờ, càng u oán Bắc Vũ Đường hơn. "Làm có tí việc như thế mà nhóc đã không chịu được à?" Bắc Vũ Đường khinh thường nhìn cậu nhóc, "Lúc tôi bằng tuổi nhóc thì đã khiêng được một cái bàn, làm việc mười mấy giờ không ngừng nghỉ được rồi đấy." Nhóc Giang Ly tỏ vẻ có quỷ mới tin! Giang tẩu bưng nước ô mai đến, "Tiểu thiếu gia, uống ít nước ô mai giải nhiệt đi." Nhóc Giang Ly còn chưa uống thứ này bao giờ, uống một ngụm, chua chua ngọt ngọt, rất ngon, nên một hơi uống sạch bát nước ô mai. "Giang tẩu, thêm một bát nữa." Giang tẩu vội đi múc thêm bát nữa cho cậu. "Nước ô mai này ngon thật." Nhóc Giang Ly uống xong còn chép miệng, cảm thấy dư vị chưa tan. Giang tẩu cười nói: "Uống ngon đúng không. Đây là nước ô mai phu nhân nấu vì cậu đấy." Nụ cười trên mặt nhóc Giang Ly lập tức cứng lại. Bắc Vũ Đường nhìn thằng nhóc muốn nôn lại không nôn nổi, mặt như ăn phân, nụ cười bên môi càng sâu. Nhóc Giang Ly nhìn cô bằng ánh mắt hung ác, cứng cổ nói, "Bà đừng tưởng bà lấy lòng tôi thì tôi sẽ chấp nhận bà, thừa nhận thân phận của bà." "Tiểu Ly, nhóc nghĩ nhiều rồi đấy. Tôi không lấy lòng nhóc, nước ô mai này là tôi nấu cho mọi người uống, nhóc chỉ là tiện thể được uống ké thôi." Nhóc Giang Ly tức đến mức ném bát lên bàn, nổi giận đùng đùng lên tầng. Giang tẩu không hiểu hành động của Bắc Vũ Đường, rõ ràng không phải là cô nấu cho tiểu thiếu gia sao, sao lại nói với tiểu thiếu gia như vậy? Vậy chẳng phải là tốn công vô ích, khiến cậu ấy càng ghét cô hơn ư? "Phu nhân, vì sao cô không nói thật với tiểu thiếu gia?" Giang tẩu không nghĩ ra. "Nó không thích nghe nói thật." Bắc Vũ Đường cười không sao cả. Lúc trước nguyên chủ tới, cũng muốn tạo mối quan hệ tốt với Giang Ly, cũng từng lấy lòng cậu ta, cũng chịu đựng cậu ta đủ điều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]