Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Nếu họ là người như vậy, tôi sẽ không ngăn cản anh."
Giờ đến Phong Khanh ngây người.
Hắn nghĩ cô sẽ đường hoàng chỉ trích hắn không thể giết họ.
Không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy máu lạnh.
Bắc Vũ Đường không thể chỉ trích hắn làm đúng hay sai, dù sao nhiệm vụ của hắn không phải báo thù cho những người bị hành hạ đến chết sao. Cô không có tư cách chỉ trích hắn, cũng sẽ không can thiệp vào lựa chọn của hắn.
Dù con đường này là đúng hay sai thì cũng là con đường hắn chọn.
Mười lăm năm, sớm đã là cảnh còn người mất. Ngay cả những người kia chỉ sợ cũng đã sớm quên, mà sai lầm họ phạm phải, cuối cùng cũng sẽ đến ngày gặp báo ứng.
Lúc trước Nghiêm Cẩn và Công Tôn Minh Nguyệt nhanh chóng thông đồng với nhau như vậy, hẳn là vì đã sớm nhận ra đối phương.
Lý Manh Manh hẳn là sau đó mới nhớ.
Còn những người khác, chỉ sợ đã sớm quên nhau.
Trong số những người này, người vô tội nhất là Kha Hoành Vũ, đó cũng là lý do vì sao chỉ có thi thể hắn là hoàn hảo không tổn hao gì.
Bắc Vũ Đường thở dài một hơi, "Tôi sẽ không làm gì anh, thuốc giải tôi sẽ đưa cho anh sai khi tôi rời khỏi nơi này."
"Cô không bắt tôi lại giao cho cảnh sát sao?" Phong Khanh nghi hoặc quan sát cô.
"Đó là chuyện của cảnh sát."
Phong Khanh đột nhiên nở nụ cười, "Tuy cô không giết tôi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nghich-tap-boss-than-bi-dung-treu-choc-lung-tung/964754/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.