Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường không muốn tạt nước lạnh vào họ, nhưng có một số việc cần phải đối diện mới được.
Có lẽ họ đều hiểu là rất ít có khả năng rời được khỏi đây, nhưng lại ôm một chút hy vọng vào may mắn.
“Tôi và Phong Khanh đến bến tàu xem có thuyền không.” Bác sĩ Chương nói.
“Được.”
Trong phòng chỉ còn lại ba người Bắc Vũ Đường, Lý Manh Manh, Nghiêm Cẩn và quản gia Sâm không thể nhúc nhích. (Tui không nhầm đâu, tác giả ghi ba người đó)
Quản gia Sâm tất nhiên nghe được họ nói chuyện, không nhịn được nói, “Dù các người tìm được thuyền rồi, nhưng với thời tiết như vậy thì cũng không thể rời đi. Một khi ra biển, các người sẽ chết vì những cơn sóng lớn.”
“Chuyện này không cần ông quản.” Lý Manh Manh hừ lạnh một tiếng.
Quản gia Sâm không tức giận, còn bổ sung thêm một câu, “Hòn đảo này quanh năm chìm trong sương mù, không phải người quen đường biển nơi này thì không thể ra ngoài được. Cho dù không có sóng, các người cũng sẽ lạc trong sương mù, đến lúc đó các người chỉ có một đường chết.”
Lý Manh Manh lập tức nổi giận, “Ông không muốn để chúng tôi đi có phải vì muốn chúng tôi ở lại làm đồ ăn cho chủ nhân ông không?!”
Quản gia Sâm còn muốn giải thích, cuối cùng lại chỉ thở dài.
“Quản gia Sâm nói không sai. Cho dù tìm được thuyền thì chúng ta cũng khó có thể rời đi. Sóng gió trên biển rộng có thể chôn vùi chúng ta.” Bắc Vũ Đường không nhịn được nói thêm câu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nghich-tap-boss-than-bi-dung-treu-choc-lung-tung/964748/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.