Chương trước
Chương sau
Tác giả: Vân Phi Mặc
Bác sĩ Chương lắc đầu, đuổi về phía phát ra âm thanh.
Lý Manh Manh nhanh chóng theo kịp.
Khi họ tới nơi, những người ở phòng khác cũng đã ra khỏi phòng, cả đám đều mờ mịt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đầu tóc Phong Khanh như ổ gà, bất mãn oán giận, "Con đàn bà này đúng là không để ai yên. Đêm đến không ngâm nga thì kêu gào."
Âm thanh vừa rồi là từ Công Tôn Minh Nguyệt phát ra, một đám thấy Nghiêm Cẩn mở cửa thì biết Công Tôn Minh Nguyệt không ở phòng hắn. Hẳn là vì ban ngày bị Phong Khanh chèn ép nên ngượng ngùng ở cùng tiếp.
Nghiêm Cẩn đi tuốt đằng trước, gõ cửa, "Công Tôn Minh Nguyệt, Công Tôn Minh Nguyệt."
Phong Khanh thấy hắn làm ra vẻ thì lẩm bẩm, "Gõ như thế thì dù bên trong không có chuyện cũng sẽ vì chậm trễ mà xảy ra chuyện."
Nghiêm Cẩn nghẹn, tức giận nhìn Phong Khanh.
Không nói thì không ai bảo mầy bị câm.
Bác sĩ Chương nói, "Phong Khanh nói rất đúng, đá cửa vào đi."
Quản gia Sâm và A Hoa cũng đi tới, "Đá cửa đi."
Thấy quản gia Sâm đồng ý, Phong Khanh lập tức lướt qua Nghiêm Cẩn, một chân đá văng cửa. Khi cửa phòng mở ra, mọi người đều ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, nhanh chóng vào phòng, thấy Công Tôn Minh Nguyệt nằm trên giường, cổ tay có một vết thương đang chảy máu ròng ròng.
Lý Manh Manh kinh hô, "Trời ơi!"
Quản gia Sâm phản ứng nhanh nhất, "Mau cứu người!"
Bác sĩ Chương lập tức phản ứng lại, bảo A Hoa đi lấy kéo, vải bông sạch sẽ vân vân rồi băng bó vết thương cho Công Tôn Minh Nguyệt. Đến khi hắn xử lý xong, Công Tôn Minh Nguyệt đang hôn mê dần tỉnh lại.
Khi thấy một đám người trước giường thì bật khóc, còn mơ hồ nói, "Có... Có quỷ!"
Mọi người thấy cô xúc động thì vội trấn an, "Đừng sợ, giờ cô an toàn rồi."
Nghiêm Cẩn ở bên trấn an, khiến cô ấy dần bình tĩnh lại.
Mọi người thấy cô ấy đã bình tĩnh, Lý Manh Manh lập tức hỏi, "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người đều nhìn Công Tôn Minh Nguyệt.
Công Tôn Minh Nguyệt run rẩy nói, "Tôi cảm thấy có thứ gì đó đè lên mình, cả người rất không thoải mái, mở mắt thì thấy một bóng đen lơ lửng trên đầu mình."
Nói đến đây, Công Tôn Minh Nguyệt căng thẳng, sắc mặt cũng trắng xanh, ngay cả người ở đây cũng cảm thấy sợ.
"Sau đó thế nào?" Phong Khanh buột miệng hỏi.
Công Tôn Minh Nguyệt hít sâu một hơi, "Bóng đen kia muốn giết tôi, tôi theo bản năng nâng tay chắn. Đau đớn trên tay khiến tôi tỉnh táo lại, tôi hét lớn lên, bóng đen kia còn muốn đâm tôi, tôi cuống quýt trốn, đập đầu vào thành giường rồi ngất đi. Khi tôi tỉnh lại thì thấy mọi người."
"Bóng đen?" Quản gia Sâm lẩm bẩm một tiếng.
Mọi người cũng bị 'bóng đen' mà Công Tôn Minh Nguyệt nhắc đến hấp dẫn.
"Đó chắc chắn là hung thủ." Phong Khanh chắc nịch.
Tất cả mọi người đều đồng tình.
Lý Manh Manh nhìn xung quanh, thấp giọng nói, "Sao không thấy Bắc Vũ Đường?"
Lời vừa dứt, mọi người đều nhìn quanh, quả nhiên không thấy Bắc Vũ Đường.
"Chẳng lẽ Bắc Vũ Đường là hung thủ?" Nghiêm Cẩn lên tiếng.
"Trời ạ, không thể nào. Bắc Vũ Đường vậy mà lại là hung thủ." Lý Manh Manh bịt miệng, vẻ mặt khiếp sợ.
Bác sĩ Chương luôn im lặng lên tiếng, "Hẳn cô ấy còn ở phòng sách."
Trước đó thấy cô ấy lên phòng sách ở tầng ba, như ban ngày chứng kiến thì chỉ sợ giờ cô vẫn còn đang đọc sách rồi.
"Chúng ta lên xem là biết."
Trừ Nghiêm Cẩn ở lại phòng chăm sóc Công Tôn Minh Nguyệt, người còn lại đều lên tầng ba.
Họ mở cửa phòng sách ra thì thấy Bắc Vũ Đường nằm trên đất không nhúc nhích.
Bác sĩ Chương phản ứng lại đầu tiên, nhanh chóng đến gần kiểm tra. Kiểm tra xong thì nhíu mày.
"Chị ấy làm sao vậy?" Lý Manh Manh hỏi.
Quản gia Sâm cũng hỏi, "Bắc tiểu thư có sao không?"
"Cô ấy không sao, hẳn là mệt quá nên ngủ rồi."
Mọi người đều thở hắt ra.
"Đưa cô ấy đi đi, để đây cũng không được."
Bác sĩ Chương cõng Bắc Vũ Đường đang ngủ say xuống tầng, đưa cô về phòng mình.
Đêm khuya xảy ra chuyện như vậy nên ai cũng mệt mỏi, người nào về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, bầu trời bên ngoài vẫn đen kịt, dường như mây đen đã hoàn toàn che khuất hòn đảo nhỏ này. Khi mọi người còn đang say giấc, một tiếng hét chói tai đầy hoảng sợ lại vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh, đánh thức mọi người dậy.
Bắc Vũ Đường vẫn luôn ngủ say cũng bị tiếng thét này làm bừng tỉnh, cô bất ngờ ngồi dậy, khi thấy rõ bản thân mình đang ở đâu thì đồng tử co rụt.
Cô nhớ rõ mình ở phòng sách, chưa về phòng.
Chẳng lẽ lâu đài này thật sự có quỷ?!
Nếu không thì thật sự không thể giải thích được lý do vì sao cô xuất hiện ở đây.
Bắc Vũ Đường xuống giường, mở cửa phòng ra, bác sĩ Chương ở phòng bên cạnh cũng mở cửa. Hai người gật đầu chào nhau xem như chào hỏi.
Họ không nhiều lời, đi thẳng về phía phát ra âm thanh.
Phong Khanh mặc quần xà lỏn, đầu ổ gà đi từ trong phòng ra, bất mãn lẩm bẩm, "Đúng là không chịu nổi. Muốn mất lần một đêm hả, có chịu ngừng tí đi không."
Lần này mọi người đứng trước cửa phòng Nghiêm Cẩn, có kinh nghiệm đêm qua, Phong Khanh trực tiếp nhấc chân lên đá văng cửa phòng.
Mọi người tiến vào thì thấy Nghiêm Cẩn chật vật ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng bệch.
"Có chuyện gì vậy?"
Nghiêm Cẩn chỉ tay lên giường, trong mắt mang theo sự hoảng sợ.
Mọi người nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy trong chăn có gì đó phồng lên, cũng không rõ bên trong thế nào. Phong Khanh là người nóng tính, xốc chăn lên.
Khi xốc chăn lên, không khí lập tức ngưng đọng lại.
Mọi người hoảng sợ nhìn thây khô bị xé rách chia năm xẻ bảy trên giường, họ còn có thể thấy được sự hoảng sợ từ đôi mắt lồi lên của Công Tôn Minh Nguyệt.
Trước khi chết, cô ấy đã thấy thứ gì mà lại hoảng sợ đến vậy?
Cái chết của Công Tôn Minh Nguyệt càng khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo.
Lý Manh Manh sợ hãi lùi lại mấy bước, đâm phải A Hoa đằng sau.
"Bài thơ đó, bài thơ đó......" Lý Manh Manh lẩm bẩm, "Tôi phải rời khỏi đây! Tôi phải rời khỏi nơi quỷ quái này!"
Dứt lời, cô ta đẩy A Hoa và quản gia Sâm ra, chạy như điên ra ngoài.
Một màn này quá bất ngờ, khiến mọi người chẳng hiểu ra sao, không biết cô ấy nổi điên cái gì.
"Tôi đuổi theo đưa cô ấy quay lại." Bác sĩ Chương ra ngoài trước.
Bắc Vũ Đường cũng ra ngoài theo, trước khi đi còn nói với đám người quản gia Sâm, "Bảo vệ tốt hiện trường."
Bác sĩ Chương và Bắc Vũ Đường truy đuổi phía sau, Lý Manh Manh như trúng tà, không ngừng chạy về phía trước. Chạy tiếp sẽ chính là vách đá!
"Lý Manh Manh, đừng chạy về phía trước nữa, nguy hiểm!" Bắc Vũ Đường ở sau nôn nóng gọi, mà người phía trước lại dường như chẳng nghe thấy.
Cơ thể này thật yếu, nếu là thân thể của cô thì đã sớm đuổi kịp Lý Manh Manh rồi.
Bắc Vũ Đường cắn răng tăng tốc, bác sĩ Chương dần bị Bắc Vũ Đường bỏ lại phía sau. Thấy Lý Manh Manh sắp lao ra vách núi, Bắc Vũ Đường nhảy lên, đè ngã cô ấy xuống.
Bác sĩ Chương cũng chạy đuổi kịp, thở hồng hộc.
Lý Manh Manh bị cô đè dưới giãy giụa, ánh mắt tan rã, không ngừng lẩm bẩm, "Tôi phải đi! Tôi phải đi!"
Bắc Vũ Đường vươn ngón tay điểm hai huyệt xuống, Lý Manh Manh lập tức ngất đi.
Bác sĩ Chương nghi hoặc nhìn Bắc Vũ Đường, "Vừa rồi cháu làm cách nào vậy?"
"Học trung y mà thôi." Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Chúng ta đưa cô ấy về rồi lại nói."
"Được."
Hai người mỗi người đỡ một bên, nâng Lý Manh Manh về, đặt cô ấy lên ghế sofa ở đại sảnh. Lúc này mọi người đều đã tụ tập ở đại sảnh, khi họ vào, mấy người Phong Khanh đều nhìn qua.
"Cô ấy làm sao vậy?" Quản gia Sâm hỏi.
"Cô ấy quá kích động, tôi tạm thời đánh ngất cô ấy." Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.
Bắc Vũ Đường quay đầu nói với A Hoa, "A Hoa, lấy giúp tôi cốc nước sôi. Cảm ơn."
A Hoa nhanh chóng bưng một cốc nước sôi để nguội trong nhà ăn ra, Bắc Vũ Đường nhận cốc nước, uống một hớp lớn rồi phun lên mặt Lý Manh Manh.
Mọi người trong đại sảnh đều kinh ngạc nhìn cô.
"Cô......"
"Đánh thức cô ấy mà thôi." Bắc Vũ Đường khá bình tĩnh nói.
Mọi người nhìn qua Lý Manh Manh, xem cô ấy có tỉnh thật không, nhưng qua mấy giây sau vẫn không thấy cô ấy tỉnh lại. Mọi người lại nhất trí nhìn Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường cười ha hả, giải thích, "Vừa rồi hơi mạnh tay, xem ra phải thử lại một lần."
Sau đó mọi người thấy Bắc Vũ Đường lại uống một ngụm nước rồi phun lên mặt Lý Manh Manh.
Lần này phun ba lần liên tục, đến lần thứ ba thì lông mi Lý Manh Manh hơi rung, dường như có dấu hiệu chuyển tỉnh.
Phong Khanh chép miệng, kinh ngạc cảm thán, "Thì ra mấy màn trình diễn trên TV đều là thật."
Bắc Vũ Đường:......
Nghiêm Cẩn:......
Bác sĩ Chương:......
Quản gia Sâm, A Hoa:......
......
Mọi người đều nhìn Phong Khanh bằng ánh mắt cạn lời, rồi lại nhìn Bắc Vũ Đường, sau đó nhìn Lý Manh Manh, ánh mắt mang theo đồng tình.
Lý Manh Manh tỉnh lại, cảm thấy thân thể hơi đau, mặt cũng ướt, cô ấy duỗi tay lau, lòng bàn tay đều là nước.
"Sao vậy, trời mưa à?" Lý Manh Manh lẩm bẩm.
Cô ấy mở mắt ra, nhìn mình bị mọi người vây xem, trong mắt đầy dấu hỏi, "Sao mọi người lại nhìn tôi như thế?"
"Cô có nhớ vừa xảy ra chuyện gì không?" Ánh mắt Bắc Vũ Đường sắc bén nhìn Lý Manh Manh chăm chú.
"Vừa rồi?" Lý Manh Manh nhăn mày lại, "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Còn không phải là thấy......"
Nói đến đây, sắc mặt Lý Manh Manh thay đổi, "Công Tôn Minh Nguyệt đã chết!"
"Công Tôn Minh Nguyệt đã chết, sau đó thì sao?" Bắc Vũ Đường truy hỏi.
Lý Manh Manh bị cô hỏi đến ngốc, "Sau đó gì vậy? Mọi người rốt cuộc muốn nói gì vậy? Đúng rồi, nước trên mặt tôi là sao vậy? Sao cả người lại đau như vậy nữa?"
Mọi người nhìn cô ấy phản ứng như vậy, biểu cảm đều trở nên cực kỳ cổ quái.
Lý Manh Manh ghét bỏ nhìn chính mình, ngẩng đầu thì thấy biểu cảm của mọi người, nhăn mày lại, "Sao mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái vậy?"
Lý Manh Manh lại cúi đầu nhìn kỹ chính mình, xem có phải có gì kỳ quái không.
"Vừa rồi cô đột nhiên chạy ra ngoài như nổi điên, vọt đến bên vách núi. Nếu không phải cô Bắc kịp thời đè gục cô, giờ cô đã bỏ mình dưới đáy biển." Bác sĩ Chương nói.
"Cái gì?!" Lý Manh Manh kinh hãi, nhìn mọi người bằng ánh mắt khó tin, "Tôi, tôi chạy đến vách núi?"
"Đúng vậy. Nếu cô Bắc không kịp thời giữ cô lại thì cô đã táng thân trong biển rộng."
"Không, không thể nào. Tôi có bệnh sợ độ cao, sao tôi có thể chạy đến bên vách núi được!" Lý Manh Manh không tin.
"Chẳng lẽ cô ấy trúng tà?" Nghiêm Cẩn nói thầm.
"Trúng tà?!" Lý Manh Manh run lên, cảm thấy quanh người thật lạnh.
Mọi người nhìn nhau, chuyện xảy ra trước mắt họ đã không thể dùng lẽ thường để suy đoán nữa. Trừ trúng tà thì không còn lý do gì để giải thích cho chuyện xảy ra nữa.
Từng chuyện, từng chuyện, dường như nói rõ cho mọi người, nơi này bị quỷ ám.
Trước đó Bắc Vũ Đường cũng hoài nghi là có quỷ, nhưng mà càng như vậy, cô lại càng khẳng định không phải là quỷ ám, mà là có người cố ý làm vậy.
Cô có một trực giác, người phía sau muốn tất cả mọi người tin những việc này là do quỷ ám, nên phủi sạch hiềm nghi của chính mình.
Bắc Vũ Đường lên tiếng, "Trên đời này sao có thể có quỷ, mọi người đừng doạ mình."
"Nhưng chuyện trước đó nên giải thích thế nào?" Nghiêm Cẩn đột nhiên cao giọng.
Phong Khanh nhìn Nghiêm Cẩn, hài hước hỏi, "Người chết cạnh anh, anh lại chẳng biết gì? Hay là người do chính anh giết?"
"Tôi giết?! Cậu ngậm máu phun người thì cũng cần chứng cứ. Tôi muốn giết người thì sẽ không thể nào giết người bên cạnh mình, việc khiến bản thân rơi vào bất lợi như vậy, tôi cũng đâu có ngu mà làm!"
"Cũng chưa chắc, nói không chừng là giấu đầu lòi đuôi. Muốn dùng cách này thoát khỏi hiềm nghi, dù sao thì chuyện này cũng không hiếm thấy." Phong Khanh nhìn Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn tức giận, "Tôi có lý do gì giết cô ấy?"
"Lý do gì à?" Phong Khanh ung dung nói, "Ngày hôm qua tôi nghe thấy hai người xảy ra tranh chấp trong phòng bơi. Khi đó tôi thấy người nào đó còn muốn động thủ với cô ấy đấy. Anh ghi hận trong lòng, thừa dịp tối trời xử lý cô ấy, tiện thể muốn giấu đầu lòi đuôi, xoá đi hiềm nghi anh là hung thủ."
"Cậu, cậu...... Ngậm máu phun người!" Nghiêm Cẩn tức không nhịn nổi.
"Tôi đang hỏi anh, có phải hôm qua anh và cô ấy có tranh chấp không?" Phong Khanh ép hỏi.
"Tôi... Tôi..."
"Không nói nên lời đúng không." Phong Khanh cười như không cười nhìn Nghiêm Cẩn, cong môi lộ ra nét châm biếm, "Có một số người tuy là thầy của người khác, nhưng lại là mặt người dạ thú."
"Cậu đừng có mà quá đáng!"
"Chẳng lẽ không phải là người làm thầy người khác, ngày đầu tiên tới nơi này đã thông đồng với phụ nữ, còn củi khô bốc lửa à? Còn không phải người nào đó ăn sạch người ta rồi vỗ mông không nhận à?"
Từng câu từng chữ của Phong Khanh đều xuyên tim, bức bách Nghiêm Cẩn không còn lời nào để nói.
Hiển nhiên lời Phong Khanh khiến Nghiêm Cẩn không thể cãi lại.
Nghiêm Cẩn thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt đánh giá, tức khắc thấy luống cuống, không còn ổn trọng nho nhã như ngày thường, vội vàng nói, "Mọi người đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi không phải hung thủ, tuyệt đối không phải hung thủ."
"Đêm qua mọi người đi tìm Bắc Vũ Đường, Công Tôn Minh Nguyệt nói mình sợ không dám ngủ mình ở phòng cô ấy nên chủ động yêu cầu đến ở phòng tôi. Tôi nghĩ cô ấy vừa chịu kích thích nên đồng ý. Hai chúng tôi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say. Đến sáng tỉnh dậy, tôi thấy một thi thể. Đêm qua xảy ra chuyện gì, tôi hoàn toàn không biết."
Bắc Vũ Đường nghe vậy, không khỏi hỏi, "Hôm qua mọi người đưa tôi về phòng à? Tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?"
Bác sĩ Chương nói, "Rạng sáng hai giờ đêm qua, Công Tôn Minh Nguyệt hét to, đánh thức tất cả mọi người. Chúng ta tiến vào phòng cô ấy, thấy cô ấy bị thương ngã trên giường. Theo lời cô ấy, hẳn là bị hung thủ công kích, khi vật lộn thì khiến kẻ đó kinh sợ lùi bước. Lúc ấy lại phát hiện không thấy cô đâu, sợ cô xảy ra chuyện nên đi tìm cô. Chúng tôi tìm thấy cô đang nằm trên đất ở phòng sách."
"Tôi nằm trên đất?" Bắc Vũ Đường nhăn chặt mày.
"Đúng vậy. Có phải có vấn đề gì không?" Bác sĩ Chương hỏi.
"Không có gì."
Cô đã thiếp đi như thế nào?
Không đúng, cô tuyệt đối không thể nào thiếp đi. Dù là ngủ thì khi họ tới, nhất định cô sẽ tỉnh lại. Nhưng họ phát hiện cô, còn đưa cô về phòng mà cô chẳng hề tỉnh lại, đây đã là một vấn đề lớn rồi.
Đột nhiên, Bắc Vũ Đường đứng lên, chạy nhanh về phía cầu thang.
Mọi người bị hành động bất ngờ của cô làm hoảng sợ.
Nhìn cô chạy vội lên tầng, Phong Khanh lẩm bẩm một tiếng, "Có phải cô ấy cũng trúng tà rồi không?"
"Không thể để cô ấy ở một mình."
Sợ cô gặp chuyện, một đám người đuổi theo sau Bắc Vũ Đường, thấy cô lên tầng ba, vào phòng sách, cúi đầu tìm kiếm gì đó.
"Chị Bắc, chị đang tìm gì vậy?" Lý Manh Manh hỏi.
Bắc Vũ Đường không để ý đến cô ấy, không ngừng tìm kiếm trong phòng, tỉ mỉ tra xét, cuối cùng tìm được bột phấn rất nhỏ màu trắng ở trong góc.
Cô vuốt bột trắng lên, đặt lên chóp mũi tinh tế ngửi.
Quả nhiên cô đoán không sai.
Đêm qua cô không phải mệt quá ngủ thiếp đi, mà là bị người ta đánh thuốc mê.
Là do cô sơ ý, đồng thời cũng có thể thấy được sự đáng sợ của người lẩn trốn phía sau kia.
"Chị Bắc, đó là gì vậy?" Lý Manh Manh tò mò hỏi.
Bác sĩ Chương ngồi xổm xuống, cũng vuốt bột phấn trắng trên thảm, đặt lên chóp mũi ngửi, cũng không nhận ra nó là gì.
"Cô Bắc, đây là gì vậy?"
Tất cả mọi người đều nhìn Bắc Vũ Đường, cô đứng lên, nhìn qua mọi người, "Đây là bột phấn do đốt cỏ tơ tằm. Cỏ tơ tằm bị đốt sẽ tản ra mùi hương giống mùi kệ sách ở đây. Hai mùi quện lại, khiến người ta không thể phát hiện."
"Cỏ tơ tằm? Đó là gì vậy? Có phải có độc không?" Lý Manh Manh vội hỏi.
Bác sĩ Chương cũng ngây người, ông biết Tây y, lại không biết Trung y, không biết cỏ tơ tằm là gì.
****
Roro: I'm coming back <( ̄︶ ̄)>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.