Chương trước
Chương sau
Tác giả: Vân Phi Mặc
Chờ đến 11 giờ đêm, Bắc Vũ Đường nhìn cổ phiếu luôn ngã giá nhẹ đột nhiên ngã giá mạnh, cô biết họ đã bắt đầu.
Đây là một cơ hội tốt.
Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm nó ngã giá, không ra tay.
Khi nó ngã xuống một điểm, Bắc Vũ Đường biết đã tới lúc, cô nhanh chóng vay mười triệu từ bên sở chứng khoán. Vì dòng tài chính và danh dự của cô ở thị trường chứng khoán tốt mới có thể vay được số tiền này.
Số tiền này cần trả lại trong vòng 48 giờ, nếu không cô sẽ phải lấy tiền trong túi mình ra để trả.
Bắc Vũ Đường cần dùng 48 giờ kiếm được nhiều hơn 10 triệu, sau 48 giờ nhất định phải trả lại 10 triệu tiền vốn, tiền còn thừa chính là số tiền cô kiếm được.
Chiêu này trong thị trường chứng khoán gọi là tay không bắt sói trắng.
Có rất nhiều người biết chiêu này, không không có được quan sát và phán đoán nhạy bén thì không ai dám chơi.
Bởi vì nếu không thể trả tiền vốn trong vòng 48 giờ thì phải dùng tiền túi để trả. Nếu không có tiền để trả, vậy nhà tù chính là nơi cuối cùng bạn sẽ ở.
Rất nhiều người đầu cơ trục lợi đều thích làm như vậy, nhưng có mười người thì tám chín người sẽ bị thua, cuối cùng táng gia bại sản, gia đình tan vỡ.
Giờ Bắc Vũ Đường đang làm như vậy.
Mà chuyên viên giao dịch chứng khoán phía sau cũng đã tính một bố cục. Bắc Vũ Đường chỉ là chơi nhỏ thôi, mà đối phương lại lấy toàn bộ thị trường chứng khoán làm cục, để kiếm một khoản tiền lớn.
Bắc Vũ Đường chỉ là theo kịp đi nhờ một chuyến, nhặt chút thịt vụn của họ mà thôi.
Bắc Vũ Đường mua vào với số lượng lớn, dùng toàn bộ 10 triệu để mua vào.
Khi cô hoàn thành giao dịch chứng khoán cuối cùng, sở giao dịch chứng khoán đóng cửa.
Bắc Vũ Đường ngả người về sao, thở ra một hơi thật dài.
Hy vọng cô không đoán sai. Nếu đoán sai thì cô thật sự phải đập nồi bán sắt để bù lại lỗ hổng kia.
Bắc Vũ Đường đứng lên, kéo rèm ra, nhìn về phía Đông.
Lúc này ánh mặt trời vừa ló dạng, nháy mắt đánh tan bóng tối bao phủ trên mặt đất, ánh sáng vàng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ dừng trên khuôn mặt thanh tú của cô.
Bắc Vũ Đường đẩy cửa sổ ra, bên ngoài gió lạnh phất phơ, nhẹ nhàng phẩy qua mặt cô, rất thoải mái.
Cùng lúc đó, ở toà nhà cao nhất trung tâm tài chính nước Hạ, một người đàn ông dáng người cao cao đi đến trước cửa sổ sát đất, con ngươi sâu thẳm nhìn mặt trời dần mọc lên từ chân trời, ánh vàng dừng trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.
Đường Nhi, em đang ở đâu?
Không lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên, người đàn ông từ từ xoay người, đi lên bàn, ấn cái nút. Không lâu sau, tiếng bước chân từ ngoài truyền đến, người tới mặc tây trang phẳng phiu, khuôn mặt anh tuấn, vừa nhìn đã biết là người tài giỏi có tiếng trong thương trường.
Người đàn ông anh tuấn thấy người đàn ông trong phòng, cười nói, “Sở Ly, bố cục lần này của anh, mấy ông già bên trên cũng muốn chen một chân vào, đều đã bị em chắn về. Mấy người họ muốn nhặt tiện nghi à, cửa sổ cũng không có đâu!”
Sở Ly đạm mạc nhìn anh ta một cái, “Cậu tới chỉ vì chuyện này?”
Từ Mặc Đình nghẹn, chẳng lẽ chuyện này không phải là chuyện nên vui à. Anh chàng muốn đến chia sẻ với anh, nhưng đối phương lại chẳng cảm kích tẹo nào luôn.
Từ Mặc Đình đã quen rồi.
Sở Ly thấy anh chàng còn đứng đó, “Còn việc gì sao?”
Nghe lệnh đuổi khách này, Từ Mặc Đình nghẹn.
“Vậy anh nghỉ ngơi đi, mai em lại đến thăm anh.”
Anh chàng còn chưa nói xong đã thấy quái thai kia đi mất rồi, bỏ mặc mình.
Từ Mặc Đình càng nghẹn hơn.
- Bắc gia-
Bắc Vũ Đường vừa từ toilet ra, đúng lúc gặp mẹ Bắc dậy sớm.
Mẹ Bắc thấy cô mệt mỏi, lo lắng hỏi, “Đường Đường, con khó chịu ở đâu à?”
“Không ạ, chỉ là không nghỉ ngơi tốt, nghỉ ngơi một lát là ổn rồi.”
Mẹ Bắc cau mày, “Không được. Chúng ta đi bệnh viện khám đi.”
Bắc Vũ Đường lập tức ngăn cản, “Đừng, đừng, đừng, con thật sự không sao, chỉ là không nghỉ ngơi tốt. Con ngủ một ngày là không sao.”
Mẹ Bắc không tán đồng, “Hôm qua con đã vậy rồi nhưng vẫn không thấy con tốt lên. Con đừng sợ bệnh viện, chúng ta đến bệnh viện khám xem.”
Bắc Vũ Đường không lay chuyển được mẹ Bắc, buồn bã ỉu xìu ăn sáng xong, bị mẹ Bắc 'áp giải' đi bệnh viện.
“Cháu không thoải mái ở đâu?” Bác sĩ nhìn chằm chằm cô qua cặp kính.
Thế giới nội tâm của Bắc Vũ Đường đang nghẹn, “Cháu không sao, chỉ là nghỉ ngơi không tốt.”
Mẹ Bắc lập tức nói, “Bác sĩ đừng nghe con bé nói, phiền bác sĩ khám cho con gái tôi, xem có phải bị bệnh ở đâu không. Mấy ngày nay tinh thần nó không tốt. Nó còn hay muốn ngủ.”
Bác sĩ nhìn khám tai, mắt, mũi cô, rồi dùng ống nghe kiểm tra thân thể cô, cuối cùng nhìn mẹ Bắc đang vội vàng, “Thưa chị, tôi có thể hiểu tâm tình của chị, nhưng tình huống của con gái chị......”
“Tình huống thế nào?” Mẹ Bắc vội vàng ngắt lời, thật sự bị bộ dáng nghiêm túc của bác sĩ dọa sợ, “Có phải con bé bị bệnh nghiêm trọng không?”
Bác sĩ cảm thấy một loạt vạch đen đang trượt xuống khỏi trán mình, “Thưa chị, xin để tôi nói hết lời đã.”
“Được, bác sĩ nói đi.”
“Con gái chị chỉ là ngủ không đủ giấc, còn lại không có vấn đề gì cả.”
Mẹ Bắc trợn tròn mắt, có chút không tin, “Bác sĩ chắc chắn không nhầm chứ?”
“Chắc chắn, hoàn toàn chính xác.”
Mẹ Bắc nghiêng đầu nhìn Bắc Vũ Đường, vừa lúc thấy cô híp mắt ngáp một cái.
Bắc Vũ Đường thấy bà nhìn mình thì lập tức lên tinh thần.
Mẹ Bắc cũng nhìn ra là con mình không nghỉ ngơi tốt. Nhưng mà, hai ngày này con bé vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi mà, sao lại nghỉ ngơi không tốt được?
Bắc Vũ Đường cười hì hì với mẹ Bắc.
Mẹ ơi, con mệt lắm rồi!
Mẹ Bắc và Bắc Vũ Đường rời đi, đến hành lang, mẹ Bắc không nhịn được hỏi, “Đường Đường, con có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Không ạ.” Bắc Vũ Đường chắc chắn gật đầu.
Đúng lúc này, mẹ Bắc dừng bước.
Bắc Vũ Đường chú ý thấy mẹ Bắc khác thường, theo ánh mắt bà nhìn qua, thấy được Tiền Minh Hạo khập khiễng trong đám người.
“Sao thằng khốn đó lại ở đây.” Mẹ Bắc chán ghét nhìn hắn.
Mẹ Bắc kéo Bắc Vũ Đường, nhỏ giọng nói, “Đường Đường, chúng ta đi đường kia. Đừng để tên cặn bã kia nhìn thấy con.”
“Vâng.”
Khi hai người xoay người đi về phía khác, Tiền Minh Hạo đối diện cũng thấy bóng lưng hai người.
Hắn nheo mắt, bóng dáng kia rất quen thuộc.
Từ từ, đó không phải là con tiện nhân Bắc Vũ Đường sao!
Tiền Minh Hạo thấy hai người đi về phía khác, gọi Lượng Tử chặn đường.
Tiền Minh Hạo xuống tầng thì vừa lúc nhìn thấy hai mẹ con Bắc Vũ Đường.
“Ôi, đây là ai nhỉ.” Tiền Minh Hạo cản đường hai người.
Mẹ Bắc thấy hắn, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Mẹ Bắc che chở trước người Bắc Vũ Đường, căm tức nhìn Tiền Minh Hạo.
Tiền Minh Hạo nhìn tư thế gà mẹ bảo vệ gà con của mẹ Bắc, cười nhạo, “Bắc Vũ Đường, tiểu gia có chuyện muốn nói với em.”
Không chờ Bắc Vũ Đường lên tiếng, mẹ Bắc đã nói trước, “Đường Đường nhà tôi không có gì để nói với cậu.”
Tiền Minh Hạo lười để ý bà già này, lướt qua bà nhìn Bắc Vũ Đường, “Chuyện này là chuyện về cha em đó, nếu em bỏ mặc, đến lúc đó cha em xảy ra chuyện gì thì đừng trách anh chưa nói trước với em.”
Bắc Vũ Đường đi lên trước, lại bị mẹ Bắc giữ lại, lắc đầu nói, “Đừng tin nó.”
Bắc Vũ Đường vỗ mu bàn tay mẹ Bắc, nhẹ giọng nói, “Không sao đâu mẹ. Con xem nó nói thế nào. Nơi này là bệnh viện, người đến người đi, nó cũng không dám làm gì con.”
Mẹ Bắc vẫn không yên tâm, kéo cô không cho cô một mình đối mặt với tên cặn bã kia.
Bắc Vũ Đường dứt khoát đứng bên người mẹ Bắc, “Tiền Minh Hạo, dù anh nói gì, tôi cũng sẽ không tin lời anh.”
Tiền Minh Hạo không nhanh không chậm nói, “Chẳng sợ anh nói, Bắc gia sắp gặp xui xẻo, cha em phải ngồi tù, em cũng thờ ơ à?”
Mẹ Bắc tất nhiên là không tin một chữ nào Tiền Minh Hạo nói. Trong mắt bà, tên cặn bã này cố ý nguyền rủa nhà bà.
“Xui xẻo, tôi thấy Tiền gia các người mới sắp xui xẻo.” Mẹ Bắc tức giận nói.
Tiền Minh Hạo làm lơ mẹ Bắc, nói thẳng với Bắc Vũ Đường, “Khi Bắc gia các người xui xẻo, có thể tới cầu xin anh. Nể mặt ngày xưa chúng ta cùng trường, có lẽ anh sẽ giúp em đấy.”
Bắc Vũ Đường không giận mà còn cười nói, “Vậy thì tôi cảm ơn anh lắm. Tương tự, chờ đến ngày nào đó Tiền gia các người cửa nát nhà ta, anh có thể tới cầu xin tôi, nể mặt ngày xưa chúng ta là bạn cùng trường, tôi có thể giúp anh một lần.”
Tầm mắt hai người đối chiến giữa không trung, ai cũng không lùi bước, không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng.
Cuối cùng là mẹ Bắc kéo Bắc Vũ Đường đi, hai bên mới dừng lại.
Bọn họ vừa ra khỏi bệnh viện, Bắc Vũ Đường đã chú ý thấy mẹ Bắc lo lắng sốt ruột.
Cô an ủi, “Mẹ, mẹ đừng lo. Nó không tổn thương được con.”
Mẹ Bắc sao có thể tin, người kia là một tên điên, một tên cặn bã. Lúc trước hắt cả chai axit lên mặt Đường Đường, khiến khuôn mặt xinh đẹp của Đường Đường bị huỷ, cổ, đầu vai, cánh tay đến giờ vẫn còn các vết ăn mòn.
Giờ chỉ cần nhớ lại ngày đó Đường Đường đau đớn nằm trên đất, tim bà vẫn đau.
Hắn có thể làm ra chuyện như vậy, vậy thì còn chuyện gì không dám làm chứ.
Mẹ Bắc thật sự rất lo lắng, lo tên hỗn đản kia lại quấn lấy con gái, gây bất lợi cho họ.
Bọn họ đã rời khỏi Lâm Hải, vì sao tên cặn bã kia còn tới tận đây để dây dưa.
Mẹ Bắc thật hận không thể giết hắn.
“Thời gian này mẹ đi học cùng con.” Mẹ Bắc đã quyết định, tuyệt đối không thể để Đường Đường ra ngoài một mình.
Bắc Vũ Đường muốn nói gì đó, nhưng chú ý thấy lo âu và bất an trong mắt bà, cuối cùng không nói gì cả. Nếu như vậy bà mới yên tâm, vậy thì để bà đi theo.
Về đến nhà, mẹ Bắc để cô về phòng nghỉ ngơi, Bắc Vũ Đường nghĩ đêm nay còn phải làm việc, ngã vào giường ngủ.
Mẹ Bắc về nhà thì đứng ngồi không yên.
Bà không yên tâm về Đường Đường, lặng lẽ mở cửa phòng cô ra, thấy cô ngủ ngon lành mới ra ngoài.
Thấy con gái không bị tên cặn bã kia ảnh hưởng, bà không khỏi thở hắt ra một hơi.
Bà thật sự sợ con gái nhìn thấy thằng khốn kia thì bệnh lại tái phát.
Mẹ Bắc rời đi, gọi cho cha Bắc.
Cha Bắc biết tên súc sinh Tiền Minh Hạo lại xuất hiện, gấp gáp chạy về nhà.
Về thì biết con gái đang ngủ, cũng không quấy rầy.
Đến khi Bắc Vũ Đường ra khỏi phòng thì thấy ánh mắt lo lắng quan tâm, thậm chí còn có rất cẩn thận của cha mẹ Bắc, dường như sợ họ làm ra hành động nào khiến cô không thoải mái.
Bắc Vũ Đường thấy họ như thế, thầm thở dài, cảm thấy ấm lòng.
Đây là lý do tại sao lần trước gặp Tiền Minh Hạo, cô lại không nói cho họ.
Tiền Minh Hạo với Bắc gia mà nói, là một quả bom hẹn giờ không biết lúc nào sẽ nổ.
Bắc Vũ Đường muốn họ vui vẻ, nhưng thấy hai người cực lực che giấu sự cẩn thận, cô lại không đành lòng nói thẳng,
Bắc Vũ Đường dùng bữa dưới ánh mắt cực nóng của cha mẹ Bắc.
“Con ăn no rồi, con về phòng đây.”
Cha mẹ Bắc gật đầu, hai người nhìn theo Bắc Vũ Đường về phòng.
Cửa phòng đóng lại, mẹ Bắc lo lắng nói, “Cha nó, tên cặn bã kia lại tới rồi, làm sao bây giờ?”
“Không sao, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Chúng ta nhìn Đường Đường, đừng để con bé đi mình là được.”
“Em cũng nghĩ như vậy.”
Cha mẹ Bắc ở ngoài thương lượng, mà Bắc Vũ Đường lại đang ở trong phòng quan sát tin tức tài chính quốc tế, thấy một bài viết giới thiệu về vị Cổ thần thần bí, nghe nói chỉ cần là cổ phiếu anh chọn, trăm phần trăm tăng giá, có thể nói anh là một cổ thần mới.
Bắc Vũ Đường nhìn tin tức người nọ, cảm thấy thật sự bội phục năng lực của người này.
Khi kim đồng hồ chỉ tám giờ, Bắc Vũ Đường đúng giờ mở sàn giao dịch quốc tế, cô chú ý đến cổ phiếu hôm qua sụt giá đã tăng lên rất nhanh, sắp vượt qua mức giá hôm qua Bắc Vũ Đường mua rồi.
Một giờ sau, cổ phiếu kia còn không ngừng tăng giá.
Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm vào số liệu không ngừng tăng lên, chờ, chờ, đến một điểm, cô sẽ bán tháo tất cả.
Ba giờ đêm, Bắc Vũ Đường chú ý tốc độ tăng của cổ phiếu đã chậm lại, lập tức bán tháo tất cả cổ phiếu trong tay mình đi. Bắc Vũ Đường biết giá cổ phiếu còn sẽ tăng tiếp, nhưng nếu cô không bán, vậy thì sẽ bị thua, hoặc bị họ phát hiện, còn bị bắt.
Tuy đợi lát nữa là có thể thêm mấy triệu, nhưng Bắc Vũ Đường vẫn chống lại dụ hoặc đó, một hơi bán hết. Dù đối phương chú ý thì cũng sẽ không truy cứu.
Bắc Vũ Đường thật không muốn trêu chọc chuyên viên giao dịch chứng khoán cấp thế giới này.
Bắc Vũ Đường bán xong, tài khoản nhiều thêm 78 triệu, trừ 10 triệu tiền vốn, tiền thuê và thuế phí, cô có 60 triệu tiền lãi về tay.
Bắc Vũ Đường nhìn tiền nhiều ra trong tài khoản, không thể không cảm khái, những người này kiếm tiền thật dễ.
Lần này cô may mắn, vừa lúc gặp họ bày bố cục, đi nhờ xe họ.
Đây là gặp được nhưng không thể cưỡng cầu.
Bắc Vũ Đường tắt máy, ngắt mạng, vào tắm một cái, thoải mái thư thái ngủ một giấc.
Cùng lúc đó, chuyên viên giao dịch chứng khoán âm thầm tác động phía sau, ở phút cuối cùng thì thu võng.
Sở Ly xoa mày, nhìn tài khoản nhiều thêm một tỷ, không hề vui vẻ. Số tiền này chỉ là một con số với anh mà thôi.
Chúng không ngừng tăng, không ngừng nhiều thêm, nhưng với anh mà nói, chẳng hề hấp dẫn.
Cuộc sống nhạt nhẽo, không có gì có thể khiến anh thấy hứng thú.
Lúc trước anh còn cảm thấy có thể chơi một chút, giờ cũng chán ngán vô vị.
Biển người mênh mông, em ở đâu?
Có lẽ, trong một góc nào đó của thế giới, lại có lẽ em chưa từng tới đây.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Sở Ly đi đến trước bàn, nhìn người đứng ngoài cửa, ấn một cái nút.
Từ Mặc Đình kích động đi vào phòng, “Sở Ly, anh quá đẹp trai, không hổ là......”
“Có chuyện gì?” Sở Ly ngắt ngang sự hưng phấn kích động của người nào đó.
Từ Mặc Đình nghẹn, “À, ờ, em vừa thấy có một con chuột nhỏ ăn vụng đồ của chúng ta.”
“Người đó coi như thức thời, không cần quan tâm.”
“À.” Từ Mặc Đình nói tiếp, “Lý Phật muốn gặp anh, anh có...”
“Không gặp.”
Từ Mặc Đình yên lặng ghi nhớ, “Chủ tịch tập đoàn Viễn Đạt muốn dùng bữa tối với anh, anh có thời gian không?”
“Không có.”
“Người thừa kế của tài phiệt Bách Thế muốn hẹn anh đánh golf, không biết anh có rảnh không?”
“Không rảnh.”
“Bốn...”
“Không gặp.”
Từ Mặc Đình một hơi nói hơn mười lão đại trong giới, kết quả cuối cùng đều là không quan tâm.
Từ Mặc Đình bất đắc dĩ, “Sở gia, Sở đại gia, anh tốt xấu gì cũng phải gặp một người chứ. Nếu không thì không tốt cho thanh danh của anh đâu.”
Sở Ly u lãnh nhìn anh chàng một cái, cong một nở nụ cười nhạt, “Thanh danh?!”
Từ Mặc Đình đã hiểu!
Tên này cần quái gì thanh danh đâu cơ chứ!
Năng lực của anh ở ngành này là không thể nghi ngờ, nhưng cùng với năng lực, tính tình của anh thế nào, không ai trong giới không biết, khó ở, cực kỳ khó ở! Dù là thế, vẫn có biết bao nhiêu người muốn gặp anh.
Bọn họ đều muốn được anh chỉ điểm một hai, nếu có thể thành công thuyết phục anh thao tác cổ phiếu của công ty một hai, có thể khiến giá trị của tập đoàn tăng vọt.
Đây cũng là nguyên nhân mọi người xua anh như xua vịt.
Đây là một sự tồn tại khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Từ Mặc Đình cảm thấy anh nên chọn gặp một người cho thoả đáng, bằng không thì thực sự không tốt cho anh.
Dù sao thì, cây to đón gió.
Quan hệ tốt với những người đó là điều cần thiết.
Từ Mặc Đình dùng tình cảm đả động, dùng lý lẽ thuyết phục anh, có lẽ bị anh chàng lải nhải đến phiền, người nào đó cuối cùng cũng nhả ra.
“Chọn một nhà không có bất kì xung đột lợi ích nào trong đám đó đi.”
Từ Mặc Đình thấy Sở đại gia cuối cùng cũng chịu, suýt nữa quỳ lạy cảm ơn Thượng đế.
“Được.” Từ Mặc Đình tất nhiên hiểu dụng ý của Sở Ly, như vậy sẽ không đắc tội ai.
Dù sao thì, trong những nhà này, nếu hai nhà có thù oán, mà bạn gặp một người, người còn lại không gặp, vậy chẳng phải đã đắc tội người ta rồi sao.
Từ Mặc Đình biết EQ của Sở Ly cao, nếu anh muốn ra ngoài giao tiếp, tất nhiên sẽ như cá gặp nước. Đáng tiếc, anh chẳng vui thích gì với chuyện này.
Từ Mặc Đình cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng tìm được một người.
Từ Mặc Đình ngẩng đầu lên từ sau máy tính, “Lý Phật phù hợp với yêu cầu của anh.”
“Ừ.”
“Vậy em sẽ chuẩn bị.” Từ Mặc Đình rất sợ anh đổi ý, lập tức liên hệ với trợ lý của đối phương, còn hẹn thời gian gặp.
“Người tôi bảo cậu tìm đã có tin tức gì chưa?”
“Trong nước có hàng ngàn vạn cô gái tên là Bắc Vũ Đường, chọn được người phù hợp với những yêu cầu của anh thì cũng có mười nghìn người. Giờ đang phái người tập hợp toàn bộ thông tin của họ."
****
Roro: Chiều và tối mình đăng nốt nha~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.