Tác giả: Vân Phi Mặc Quy công lập tức sáng tỏ, cười nói, “Vậy vất vả cô nương phải tự lấy vào rồi.” “Không vất không vất, mọi người mới vất vả rồi.” Bắc Vũ Đường khách khí có lễ nói, một bộ dáng nha đầu hèn mọn nên có. Đến khi họ rời đi, Bắc Vũ Đường đem hai túi lớn vào sân. Quy công kia đi rồi, đột nhiên nhớ đến, hình như hắn không biết nha đầu kia tên gì. Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, tú bà đằng trước đã gọi hắn qua. Bên này, Bắc Vũ Đường mang theo đồ vào, đã nghe thấy giọng công tử thanh niên trong phòng. “Đặt hết đồ vào bếp, sau này ngươi làm thức ăn.” Nam tử thanh niên thấp giọng ra lệnh. Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn hai túi đồ, mở ra thì thấy bên trong đều là củi gạo mắm muối, còn có ít rau dưa và thịt. Này này này, người nàng phải chăm sóc là ai thế? Người đang nằm trên giường hay là người đang hoạt động? Bắc Vũ Đường cúi đầu, rất nhanh nghĩ được cách rời khỏi đây. Nàng cúi đầu nhìn thời gian, đã đến lúc nấu ăn. Nhìn nguyên liệu quy công đưa đến, rất phong phú. Bắc Vũ Đường không giấu dốt, bắt đầu rửa rau, thái rau. Không lâu sau, mùi thơm từ bếp truyền ra. Ảnh Nhất chờ trong nhà chính ngửi được mùi thơm quyến rũ ngon miệng đó. Hắn vốn không phải người phàm ăn, lại bị mùi hương này câu ngo ngoe rục rịch. Bắc Vũ Đường nấu xong, đi đến ngoài nhà chính, nói với người bên trong, “Công tử, đồ ăn nấu xong rồi.” “Mang vào đây đi.” “Vâng.” Bắc Vũ Đường bưng đồ ăn vào phòng, mùi đồ ăn đến gần, càng khiến người ta thèm thuồng. Ảnh Nhất nhìn ba món mặn một món canh trước mặt, sắc hương vị đều đủ. Hắn cũng không vì ăn ngon mà buông lỏng cảnh giác, ngược lại híp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Bắc Vũ Đường. Nha hoàn trước mắt dung mạo bình thường lại có tay nghề như vậy, đúng là khiến người ta nghi ngờ. “Trù nghệ của ngươi không tồi.” Ảnh Nhất tuy khen ngợi, nhưng giọng nói lại mang theo tìm tòi nghiên cứu. Bắc Vũ Đường tự nhiên nghe ra, cười cộc lốc, “Tổ tiên của nô tỳ từng là ngự trù, chỉ là gia đạo sa sút, phụ thân yêu rượu như mạng, cũng không thích xuống bếp, nô tỳ tự mình cầm thực đơn cân nhắc một chút, chỉ là vẫn kém tổ phụ.” Bắc Vũ Đường nói chuyện, Ánh Nhất đều nhìn nàng chằm chằm, muốn xem thấu nội tâm nàng. Ảnh Nhất thấy lời nói, cử chỉ, ánh mắt của nàng đều bình thường, không nhìn ra chỗ đáng nghi. “Ngươi đi xuống đi.” “Vâng.” Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn rời đi, chỉ là khi đóng cửa, nàng nhìn thoáng qua được Ảnh Nhất dùng ngân châm thử thức ăn. Bắc Vũ Đường đã sớm đoán được, với tính cẩn thận của hắn, nếu hạ độc luôn, không những không hạ độc được hắn, còn khiến mình rơi vào nguy hiểm. Hành động ngu xuẩn như vậy, Bắc Vũ Đường tất nhiên sẽ không làm. Độc trên thế giới không phải đều dùng ngân châm thử được. Đáng tiếc, giờ độc nàng mang theo đều dùng ngân châm thử ra được. Tuy không thể dùng độc trên người, nhưng nàng lại có thể lợi dụng đồ ăn, phối thành một loại độc. Một bữa này Ảnh Nhất ăn hơi nhiều, đến khi ý thức được thì đã ăn hết đồ ăn trên bàn rồi. Không thể không nói, nha đầu dung mạo bình thường kia nấu rất ngon, không hổ là hậu nhân của ngự trù. Bắc Vũ Đường nhìn sắc trời, trong lòng có chút lo lắng. Lâu như vậy nàng chưa về, Triệu Nhị Hổ ắt sẽ nóng vội. Đúng như Bắc Vũ Đường lo lắng, Triệu Nhị Hổ đợi mãi chưa thấy Bắc Vũ Đường về, muốn ra ngoài tìm, nhưng thanh lâu rộng lớn, với thân phận của hắn, hắn nào dám đi điều tra. Mẫu Đơn cô nương thấy hắn nôn nóng, ôn nhu nói, “Sao khách quan không về nhìn xem, có lẽ vị công tử kia đã về đến nhà, chỉ là nhất thời quên nói cho ngài.” Triệu Nhị Hổ cảm thấy nàng ấy nói có lý, ôm một tia hy vọng đi về phía nhà Bắc Vũ Đường. Đến khi về trước cửa viện nhà nàng thì đã là đêm khuya, không biết họ đã ngủ chưa. Lỡ nàng về rồi mà bị mình đánh thức, vậy thì không tốt. Nhưng nếu nàng chưa về, vậy thì lại là một chuyện khác. Triệu Nhị Hổ nghĩ đến hai người trong viện là hai đứa trẻ. Nếu biết Mộc phu nhân mất tích, hẳn hai đứa sẽ rất lo lắng. Thôi, mình vẫn nên vào thành tìm xem. Triệu Nhị Hổ nhìn thoáng qua sân viện rồi yên lặng xoay người rời đi. Lúc này, Bắc Vũ Đường nằm trên giường trằn trọc, chờ đêm khuya yên tĩnh, nàng ngồi dậy, từ từ mở cửa phòng ra. Nàng không khỏi nhìn về phía phòng chính, từ từ đi ra viện, chỉ là mới đi được một nửa, nàng như có cảm ứng ngẩng đầu, vừa lúc thấy một người đứng trong bóng đêm. Bắc Vũ Đường hơi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, lang thang không có mục tiêu lắc lư trong sân, đi đi, đi về phía phòng bếp. Ảnh Nhất luôn núp ở góc nhà, phòng có chuyện gì thì còn biết trước. Không ngờ nửa đêm lại thấy nha hoàn kia lén la lén lút ra khỏi phòng. Hắn nhảy xuống, đang định ép hỏi mục đích của nàng, lại phát hiện biểu cảm của nàng không đúng. Hắn đi theo sau nha hoàn kia, thấy nàng đi vào bếp, nhìn nàng vo gạo, biểu cảm dại ra cầm dao phay không ngừng thái cái thớt trống không, âm thanh 'cộp, cộp, cộp' vang lên trong đêm tối. Ảnh Nhất đứng ở cửa phòng bếp nhìn nàng. Bệnh trạng của nàng cực kỳ giống mộng du, chỉ là để đảm bảo nàng thật sự mộng du, hắn tiếp tục quan sát. Ảnh nhất từ từ tiếp lên, cướp dao phay trong tay nàng, nàng lại vẫn duy trì tư thế thái rau, dường như trong tay vẫn còn dao. Bắc Vũ Đường xoay người nhóm lửa, hắn nhìn mặt nàng, ném dao phay về phía nàng. Trong phòng tối, chỉ thấy một tia sáng bạc loé lên, đó là ánh dao sắc bén. Bắc Vũ Đường nhịn xúc động muốn trốn tránh, vẫn duy trì trạng thái dại ra. Khi dao nhỏ sắp bổ trúng mặt nàng, con dao lại bất ngờ lùi lại, một lần nữa về tay Ảnh Nhất. Trong quá trình này, Ảnh Nhất vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Bắc Vũ Đường, thấy nàng đều không nhíu mày lấu một cái, càng không chút trốn tránh, có thể thấy nàng thật sự mộng du. Ảnh Nhất một lần nữa về chỗ mình núp trên nóc nhà, bên tai là tiếng cộp cộp thấm người kia. Mộng du chừng nửa khắc, Bắc Vũ Đường lại lắc lư về phòng mình, một lần nữa nằm trên giường. Nàng biết, có hắn ở đây, nàng tuyệt đối không thể rời khỏi cái sân này. Hôm sau, sáng sớm Bắc Vũ Đường đã gõ cửa nhà chính, “Công tử, đã làm xong đồ ăn sáng.” “Mang vào đi.” Bắc Vũ Đường đẩy cửa ra, đặt đồ ăn lên bàn, khoé mắt không tự giác lướt qua người nằm trên giường đằng sau hắn. Nhìn qua, người nằm trên giường cực kỳ quan trọng với người này. Người nọ hôn mê lâu như vậy vẫn chưa tỉnh, xem ra thương thế còn nặng hơn nàng tưởng tượng. Khi Ảnh Nhất nhìn nàng, Bắc Vũ Đường đã kịp thời thu hồi ánh mắt. Người thông minh đều biết thứ gì nên xem, thứ gì không nên xem. Cơm trưa, Bắc Vũ Đường vẫn mang vào nhà chính, người nọ bảo vệ người trong phòng không rời một tấc, cũng chưa từng để nàng tới gần một chút. Bắc Vũ Đường âm thầm nôn nóng, nàng mất tích lâu như vậy, Tiểu Tử Mặc và Đại Hương hẳn sẽ rất sốt ruột. Buổi tối, Bắc Vũ Đường cũng bưng ba món mặn một món canh vào phòng. Ảnh Nhất ăn được nửa, đồng tử co rụt, ánh mắt lãnh lệ nhìn Bắc Vũ Đường, “Ngươi......” Khi hắn nói chuyện, hắn cũng đã công kích Bắc Vũ Đường. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bắc Vũ Đường đã sớm phòng bị hắn phản công, nhẹ nhàng tránh đi công kích. Ảnh Nhất cố gắng chống đỡ đánh Bắc Vũ Đường ba chiêu, chiêu chiêu trí mệnh, lại không thể giết Bắc Vũ Đường. Trước khi ngã xuống, hắn hối hận, hận mình sơ ý. Hắn trước đó không dám ăn đồ bên ngoài vì sợ trúng chiêu, nên mới tìm một người đặt dưới mí mắt mình, không ngờ vẫn trúng chiêu. Nhưng mà, rõ ràng hắn đã dùng ngân châm thử toàn bộ đồ ăn. Đáng chết, nữ nhân này rốt cuộc đã hạ độc lúc nào! Ảnh Nhất hận trong lòng, nhưng càng nhiều là áy náy. Thiếu chủ, là thuộc hạ không bảo vệ ngài tốt, là thuộc hạ hại ngài. Ảnh Nhất không cam lòng ngã xuống. Sau khi hắn ngã xuống, Bắc Vũ Đường dùng mũi chân đá đá hắn, thấy hắn thật sự không có phản ứng, cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm. Đúng là khó chơi, hại nàng tốn một ngày một đêm lận. Sáng quy công tới, Bắc Vũ Đường cố ý bảo hắn mang mấy đồ ăn vào, những món ăn đó đều rất bình thường, ngày thường đều có người dùng. Bắc Vũ Đường không sợ nam nhân kia phát hiện ra điều gì cả. Hai ngày liên tục nấu cho hắn đồ ăn tương khắc, cộng thêm mùi hương đặc thù của nàng phụ trợ, thành công hạ được hắn. Bắc Vũ Đường đang định xoay người rời đi, lại dư quang nhìn qua người trên giường. Nàng vốn không phải người tò mò, nhưng không biết vì sao trong lòng lại có âm thanh thúc giục nàng tới gần. Đến khi Bắc Vũ Đường ý thức được, nàng đã đứng trước giường. Người trên giường có khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, ngũ quan thâm thuý, đôi môi mỏng mím chặt, hơi nhăn mày, như mơ thấy chuyện gì đó không tốt. Gương mặt này...... Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, lại không nhớ ra mình đã thấy ở đâu. Nhìn y nhíu mày, tay nàng không tự giác vươn ra, nhẹ nhàng mơn trớn mày hắn, muốn vuốt phẳng hàng mày nhăn lại kia. Bắc Vũ Đường nhìn hàng mày đã giãn ra, hơi cong môi, “Như vậy mới đẹp.” Nói xong, Bắc Vũ Đường cảm thấy mình hơi si ngốc, sao có thể hành động và nói ra lời như vậy với một nam nhân xa lạ được. Bắc Vũ Đường thu tay, xoay người rời đi. Khi nàng xoay người, người trên giường lại nhíu mày, ngón tay y hơi động đậy, mí mắt khẽ nhúc nhích. Cửa phòng mở ra, mà lúc này người trên giường cố sức mở mắt, y dường như nghe được âm thanh, nhìn về phía cửa, chỉ thấy một bóng bình xẹt qua trước mắt y. Thân ảnh kia rất giống một người, không, không phải thân ảnh giống, mà là khí chất của người nọ! Phong Ly Ngân vội vàng muốn dậy, đuổi theo thân ảnh kia. Nhưng hắn vừa động đậy đã mềm yếu ngã ngồi về. Bên kia, Bắc Vũ Đường ra khỏi sân, đi từ cửa sau ra, thành công rời khỏi Di Hồng Viện. Lâu như vậy, hẳn Triệu Nhị Hổ đã rời khỏi tiền viện rồi. Bắc Vũ Đường gấp gáp về nhà, dọc đường đi vội, về đến nơi lại phát hiện Tiểu Mặc Nhi và Đại Hương không ở nhà. Nhất định là hai đứa đã ra ngoài tìm nàng. Bắc Vũ Đường đầu tiên nghĩ đến khu vực quanh Di Hồng Viện, nhất định họ bắt đầu tìm kiếm từ nơi nàng biến mất. Bắc Vũ Đường đi thẳng đến phố ở Di Hồng Viện. Di Hồng Viện gió êm sóng lặng, họ không ở đây, vậy hẳn là ở quanh. Nàng lại tìm xung quanh một vòng, vẫn không thấy người. Aizz, vẫn là trở về chờ họ vậy. Giờ Hợi, có tiếng bước chân từ cửa viện truyền đến, Bắc Vũ Đường lập tức đứng lên. Cửa viện bị đẩy ra, Tiểu Tử Mặc và Đại Hương ủ rũ đi vào trước, Triệu Nhị Hổ đi sau. Khi thấy người đứng trong viện, đôi mắt Tiểu Tử Mặc tức khắc sáng lên, “Nương.” Tiểu Tử Mặc chạy như bay về phía Bắc Vũ Đường, nhào vào lòng nàng, cánh tay nho nhỏ ôm chặt lấy nàng. “Nương, Mặc Nhi nghĩ nương không cần con.” Tiểu Tử Mặc nghẹn ngào nói, giọng nói mang theo nồng đậm uỷ khuất. Bắc Vũ Đường sờ đầu bé, “Là nương không tốt, làm Mặc Nhi lo lắng.” “Nương.” Tiểu Tử Mặc ôm chặt lấy nàng. Đại Hương và Triệu Nhị Hổ không khỏi thả lỏng. Trái tim treo cao cả ngày cuối cùng cũng về chỗ. Mãi nửa ngày áu, Tiểu Tử Mặc mới bình thường lại. Triệu Nhị Hổ hỏi, “Mộc phu nhân, tối qua ngươi ở đâu? Cả ngày nay cũng không thấy ngươi, chúng ta rất lo lắng.” Ba người đều nhìn nàng, chờ nàng trả lời. Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng, “Gặp chút phiền toái nên chậm trễ thời gian.” Nàng tất nhiên sẽ không nói cho họ là nàng bị người ta bắt lại sai như nha hoàn. Triệu Nhị Hổ thông minh, nghe nàng nói vậy, không truy hỏi nữa. Bắc Vũ Đường xin lỗi nhìn mấy người, “Lần này xin lỗi mọi người, khiến mọi người lo lắng.” “Mộc tỷ tỷ không sao là tốt rồi.” Đại Hương ngọt ngào nói. Triệu Nhị Hổ ở bên gật đầu, “Đúng vậy, thấy ngươi bình an, ta cũng an tâm rồi.” “Triệu huynh đệ, một nhà khác, mai chúng ta lại qua nhìn xem.” Bắc Vũ Đường thấp giọng nói. “Ngươi không nghỉ ngơi mấy ngày sao? Người cũng ở đó, không chạy đi đâu được.” Bắc Vũ Đường lắc đầu, “Không được. Ta cũng không có việc gì, chúng ta tiếp tục làm theo kế hoạch ban đầu đi.” Nàng giờ rất thiếu thời gian, có thể tìm được Đại Nha trước là xong một việc. Triệu Nhị Hổ thấy nàng kiên trì, không nói gì thêm, “Vậy được, mai chúng ta sẽ đến nhà Trương viên ngoại.” Triệu Nhị Hổ chuẩn bị đi lại bị Bắc Vũ Đường giữ lại, “Triệu huynh đệ, ăn chút gì trước rồi đi.” “Không được. Trong nhà còn có thê tử chờ ta về.” Bắc Vũ Đường thấy vậy, không giữ lại, “Đi đường cẩn thận.” Tiễn Triệu Nhị Hổ đi rồi, Bắc Vũ Đường mang đồ ăn đã nấu hâm nóng trước ra “Ăn đi.” Bắc Vũ Đường nhìn Tiểu Mặc Nhi và Đại Hương, ôn nhu nói. Đại Hương và Tiểu Mặc Nhi trước đó lo cho sự an nguy của Bắc Vũ Đường, cả ngày đều chưa ăn gì, giờ thấy nàng bình an về rồi, cuối cùng cũng ăn được. Bắc Vũ Đường thấy hai đứa ăn ngon miệng, mình cũng không nhịn được ăn một bát cơm. “No quá.” Đại Hương sờ bụng mình, vẻ mặt thoả mãn. Tiểu Mặc Nhi cũng thích ý nheo mắt đẹp lại. “Hai đứa đi bộ mấy vòng trong viện đi.” Bắc Vũ Đường đuổi hai đứa ra ngoài, mình thì thu dọn chén đũa. Hôm sau, Bắc Vũ Đường đi theo Triệu Nhị Hổ đến phủ Trương viên ngoại. Triệu Nhị Hổ đi lên trước, nói với người gác cổng, “Vị đại ca này, chúng ta tìm......” Hắn còn chưa nói xong, đối phương đã không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Gần đây lão gia nhà chúng ta rất bận, không gặp khách.” Triệu Nhị Hổ lấy mấy đồng tiền trong túi, nhét vào tay người gác cổng, cười tủm tỉm, “Chúng ta không tới gặp Trương viên ngoại, chúng ta tìm một nha hoàn trong phủ. Nàng ấy đã bị bán đến phủ từ mười mấy năm trước, chúng ta là người thân của nàng ấy, muốn đến thăm nàng ấy.” Người gác cổng thu tiền, thái độ tốt hơn chút, “Các ngươi muốn tìm ai?” “Tú Hồng.” Triệu Nhị Hổ nói. “Các ngươi chờ một lát, ta vào gọi người.” “Được rồi.” Bọn họ chờ khoảng hai canh giờ, chờ đến khô cả miệng, thúc giục vài lần vẫn không thấy có người ra. Triệu Nhị Hổ quay đầu nói với Bắc Vũ Đường, “Mộc phu nhân, chỉ sợ hôm nay chúng ta không gặp được người rồi.” “Mai lại đến đi.” Hai người đi được một đoạn, phía sau có một tiểu nha hoàn đuổi theo. “Hai vị phía trước chờ một chút.” Bắc Vũ Đường và Triệu Nhị Hổ dừng bước, nghi hoặc nhìn tiểu nha đầu trước mặt. Chẳng lẽ nha đầu này chính là Tú Hồng?! Nhìn tuổi hình như khác với Trương xa phu nói. “Cô nương có việc gì sao?” Bắc Vũ Đường hỏi. “Hai vị chính là người thân của Tú Hồng?” Tiểu nha đầu thở phì phò, ánh mắt sáng ngời nhìn họ. “Đúng vậy.” Bắc Vũ Đường gật đầu. Tiểu nha đầu nghe vậy, đáy mắt hiện lên nét vui sướng, lại nôn nóng, “Thật tốt quá. Các người đã tới thì Tú Hồng được cứu rồi.” Bắc Vũ Đường nhếch mày, “Cô nương nói vậy là sao? Chẳng lẽ Tú Hồng xảy ra chuyện gì?” Nàng quan tâm như vậy khiến tiểu nha đầu không nghi ngờ gì. Tiểu nha đầu xua tay, giải thích, “Tú Hồng không sao, nhưng nếu không ai cản nàng ấy, chỉ sợ sau này sẽ có việc.” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bắc Vũ Đường hỏi. Tiểu nha đầu đáp, “Tú Hồng muốn trở thành nha hoàn thông phòng của Tam thiếu gia, nhưng mà nha hoàn thông phòng nào có dễ làm như thế. Giờ nàng ấy một lòng một dạ muốn trở thành nha hoàn thông phòng của Tam thiếu gia, nếu việc này bị Liễu di nương biết, Tú Hồng có thể sẽ mất mạng. Nếu các người là người thân của Tú Hồng, đến khuyên nàng ấy đi, đừng để nàng ấy đừng làm chuyện ngớ ngẩn như vậy.” “Được.” Bắc Vũ Đường gật đầu đáp lời, chợt, vẻ mặt buồn rầu nói, “Chỉ là chúng ta không vào được trong phủ.” “Không sao, ta mang hai người vào.” Bởi vì Triệu Nhị Hổ là ngoại nam, không tiện vào, chỉ có Bắc Vũ Đường đi theo tiểu nha đầu từ cửa sau vào phủ. Cửa sau nối liền với hậu viện, nơi này là nơi nữ quyến sống. Bắc Vũ Đường đi theo tiểu nha đầu vào hậu viện, hai người đi về phía các hạ nhân sống, qua hành lang thật dài, tiến vào một cái sân nhỏ. “Lục Thảo, đây là nha hoàn mới đến sao?” Nha hoàn gặp trên đường tò mò hỏi. Lục Thảo giải thích: “Không phải. Đây là thân thích của ta ở xa đến.” Bắc Vũ Đường nghe nàng ấy trả lời, mày hơi nhếch. Đến khi nha hoàn kia đi, Lục Thảo mới quay đầu giải thích cho Bắc Vũ Đường, “Xin lỗi, không phải ta cố ý giấu diếm, thật sự là có tình huống đặc biệt.” “Tình huống đặc biệt gì?” Lục Thảo muốn nói lại thôi, “Có phải vì Tú Hồng không?” Lục Thảo gật đầu. “Nhân duyên của nàng ấy trong phủ không tốt?” Bắc Vũ Đường hỏi tiếp. Lục Thảo gật đầu, lại lắc đầu. “Ngươi cứ nói thẳng đi.” Lục Thảo tốn nửa ngày mới giải thích, “Gần đây Tú Hồng bị di nương phạt, lý nên không thể gặp người nhà. Nếu để họ biết ngươi là người thân của Tú Hồng, Tú Hồng và ta đều sẽ bị phạt. Cho nên ngươi nhất định phải giữ bí mật, đừng để người khác nhìn ra.” “Được.” Hai người vào một căn phòng, trong phòng có bốn cái giường đệm, hai bên trái phải mỗi bên đặt hai giường. Trên giường trong bên trái có một người đang nằm, bên kia không có ai. Vừa vào phòng, Lục Thảo hưng phấn nói, “Tú Hồng, ngươi xem ta mang ai tới.” Nữ tử nằm bò trên giường nghe tiếng thì từ từ ngẩng đầu. Khi thấy nữ tử mỹ lệ đứng cạnh Lục Thảo thì có vẻ nghi hoặc. “Đây là nha hoàn mới tới?” Tú Hồng nói vậy, ánh mắt xem kỹ đánh giá Bắc Vũ Đường, ánh mắt dừng ở khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng thì càng tỏ vẻ chán ghét. Lục Thảo vội vàng giải thích, “Ngươi không quen nàng ấy sao? Nàng ấy là người thân của ngươi.” Tú Hồng nhíu mày, “Người thân?” Nếu để hai người nói chuyện tiếp thì lộ tẩy mất. “Nhiều năm rồi chưa gặp, Tú Hồng không nhớ ta cũng bình thường.” Bắc Vũ Đường ôn nhu nói với Lục Thảo, “Lục Thảo cô nương, ta muốn nói chuyện riêng với Tú Hồng vài câu.” “Vậy ta ở ngoài chờ các người.” Lục Thảo đi rồi, Tú Hồng nghi hoặc nhìn nàng, “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao giả mạo thành người thân của ta?” Nàng tuy bị cha mẹ bán, nhưng tốt xấu gì cũng đã đến tuổi nhớ được mọi việc, cũng biết người thân trong nhà. Nữ tử xinh đẹp, y phục bất phàm trước mặt, sao có thể là người thân của mình được. Bắc Vũ Đường nhìn ra được, nàng ấy có địch ý không rõ nguyên nhân với mình, nàng cũng không dài dòng, trực tiếp nói ra mục đích đến đây, “Ta lần này đến đây là vì được người gửi gắm. Tú Hồng cô nương, có thể cho ta xem lưng cô nương không?” Tú Hồng cười nhạo một tiếng, “Vì sao ta phải cho ngươi xem.” “Tú Hồng cô nương chẳng lẽ không muốn rời khỏi nơi này sao?” Bắc Vũ Đường dụ dỗ. “Không muốn.” Tú Hồng chẳng suy nghĩ từ chối ngay. Bắc Vũ Đường thật sự không ngờ lại gặp chuyện như vậy, vốn tưởng nhận người sẽ đơn giản lắm cơ. “Một khi đã vậy, ngươi tiếp tục ở đây làm nô tì đi.” Bắc Vũ Đường xoay người đi thẳng, chẳng có ý dừng lại. Tú Hồng thấy nàng đi quả quyết như vậy, vội lên tiếng ngăn cản, “Từ từ.” Bắc Vũ Đường dừng bước, nở nụ cười, khi xoay người, nụ cười đã biến mất, “Có chuyện gì sao?” “Ngươi đi như vậy sao? Không phải ngươi được người khác gửi gắm sao? Ngươi làm việc giúp người ta như thế à?” Tú Hồng bất mãn chất vấn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]