Tác giả: Vân Phi Mặc
"Chị dâu." Phàm là người trong tiểu đội của Tư Trần đều chào cô.
Có người không quen biết Bắc Vũ Đường, nghe họ gọi cô như thế, đã biết người trước mắt là ai.
Bắc Vũ Đường đi vào linh đường, nhìn bức ảnh đen trắng, nở nụ cười chua xót.
Vậy cũng tốt, đến lúc cô rời khỏi thế giới này, anh cũng sẽ không cảm thấy quá đau đớn.
Cô không khỏi sờ ngực, nơi này rất đau, dù biết có thể họ sẽ còn gặp lại ở vị diện sau, nhưng nơi này vẫn rất đau.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, muốn nhìn lại anh một cái, nhìn thấy lại đều là di vật của anh.
Cô không khóc, nhưng mọi người đều cảm nhận được sự bi thương của cô, đó là một cảm giác bi thương không nói thành lời.
"Nén bi thương." Có người tiến lên, không nhịn được an ủi.
Ngay sau đó lại có một người tiến lên, nói với cô, "Nén bi thương."
Mọi người dường như đã hẹn trước, một đám tiến lên, đều nói với cô như vậy.
Bắc Vũ Đường hơi khom lưng với từng người, tuy ở thế giới này họ không danh không phận, nhưng đều đã nhận định đối phương, một tờ giấy làm sao có thể trói buộc họ.
Ba ngày ba đêm, Bắc Vũ Đường và cha mẹ Tư cùng canh giữ ba ngày. Đối với việc cô ở đây, cha mẹ Tư không nói gì cả. Họ biết đây là cô gái Tư Trần yêu nhất, là người vợ anh đã chọn, ngay cả di chúc cũng nói đến cô.
Tuy hai người chưa kết hôn, nhưng mẹ Tư đã coi cô thành con dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nghich-tap-boss-than-bi-dung-treu-choc-lung-tung/964714/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.