Tác giả: Vân Phi Mặc Giờ vị thiếu gia kia hỏi xuất thân chính là vì nhục nhã Trần Phi Phong. Người có thể ở đây, không phải thương nhân ngọc thạch thì là người có danh vọng ở giới ngọc thạch, hoặc là các thiếu gia nhà giàu, tuyệt đối không có người bình thường. Bắc Vũ Đường đứng trong đám người, yên lặng xem náo nhiệt. Kiếp trước Bắc Vũ Đường là người làm việc vị thiếu gia kia đang làm, thật thần kỳ là cách hai người làm chẳng khác nhau chút nào. 囧, có phải vai phụ đều diễn như vậy mới được xem là vai phụ chuẩn không? Lâm Uyển Nhi nghe người kia hỏi thế, sắc mặt khẽ thay đổi, sự tức giận hiện lên trên mặt. Tuy cô ta biết Trần Phi Phong sẽ khiến người ta phải kinh ngạc đánh giá lại, nhưng giờ người của mình bị nhục nhã như vậy, giống như là tát lên mặt cô ta. “Tưởng.” Lâm Uyển Nhi không vui gọi vị thiếu gia nhà giàu kia, giọng nói mang theo sự cảnh cáo. Trần Phi Phong thấy mỹ nhân ra mặt vì mình, trong lòng ấm áp, nhìn Lâm Uyển Nhi bằng ánh mắt nhu hoà. Hắn nắm tay Lâm Uyển Nhi, ý bảo cô ta không cần tức giận. Lâm Uyển Nhi nhìn hắn, ánh mắt tức giận lại mang theo bênh vực hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn. Một ánh mắt, thậm chí còn khiến người ta cảm động hơn bất kỳ lời nói nào. Trần Phi Phong cảm thấy ngọn lửa trong lòng cháy càng lớn, nắm tay Lâm Uyển Nhi thật chặt. Hắn nhìn thiếu gia xem thường người khác kia, biểu cảm lạnh lùng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Một người bình thường, so ra kém gia thế của Phương thiếu gia.” Phương Tưởng nghe vậy, lộ ra nét châm chọc, “Không biết Trần tiên sinh làm việc ở đâu? Nếu không có một công việc tốt, nể mặt anh là bạn của Uyển Nhi, tôi có thể giới thiệu một công việc tốt cho anh.” Sắc mặt cao cao tại thượng của đối phương, dù là ai nhìn thấy cũng sẽ tức giận, nhưng Trần Phi Phong thì không, dù trong lòng đã muốn dạy dỗ đối phương, nhưng sắc mặt vẫn như thường. “Tưởng, anh......” Lâm Uyển Nhi còn chưa nói xong đã bị Trần Phi Phong ngăn cản. Trần Phi Phong mỉm cười nhìn Phương Tưởng, nhàn nhạt nói, “Vậy cám ơn Phương thiếu gia, chỉ là tôi đang tự buôn bán, không thể nhận ý tốt của Phương thiếu gia được rồi.” Phương Tưởng dường như rất tò mò, hứng thú hỏi, “Không biết anh buôn bán gì? Bán chai thuỷ tinh sao? Tôi nghe nói gần đây trên mạng có một sinh viên bán bánh nướng rất nổi tiếng.” Bài viết một sinh viên bán bánh nướng một tháng thu được mấy trăm nghìn tệ trên mạng, trong mắt đám công tử thiếu gia nhà giàu như họ, hoàn toàn không đáng xem. Phương Tưởng nói vậy chính là chế nhạo Trần Phi Phong. Lâm Uyển Nhi thấy hắn càng nói càng quá đáng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì tức, nhưng lại luôn bị Trần Phi Phong ngăn cản. Trần Phi Phong cười nói, “Trù nghệ không giỏi, không làm được. Có lẽ, ngày nào đó làm tốt rồi thì sẽ suy xét.” Phương Tưởng thấy hắn mãi không nói ra mình làm gì, đoán người này hẳn làm công việc khó nói. Bằng không sao đã bị người ta nhục nhã đến vậy rồi mà vẫn không nói xuất thân ra. Che che giấu giấu, nhất định là khó nói. Phương Tưởng càng muốn để hắn tự mình nói ra. Bắc Vũ Đường nhìn qua, nở nụ cười ý vị sâu xa. Trần Phi Phong này đúng là có tâm cơ, vừa nói vừa cười, lại khiến Phương Tưởng đi theo con đường hắn vạch sẵn. Phương Tưởng lại chẳng hay biết gì, còn đang đắc chí. “Trần tiên sinh rốt cuộc làm nghề gì? Anh cứ thần bí như vậy, thật khiến người ta tò mò.” Phương Tưởng mỉm cười nhìn Trần Phi Phong, tươi cười mang theo khinh miệt và khinh thường. Trần Phi Phong mỉm cười, “Gần đây cùng bạn mở một công ty, vừa lúc buôn bán ngọc thạch.” Công ty ngọc thạch? Hẳn là một công ty nhỏ không đáng nói. Phương Tưởng không để bụng, ngay cả người xem náo nhiệt xung quanh cũng vậy. “Không biết công ty của anh tên là gì?” Phương Tưởng muốn dẫm bẹp Trần Phi Phong, tất nhiên sẽ dò hỏi đến cùng. “Châu báu Phong Vũ.” Trần Phi Phong nhàn nhạt nói ra bốn chữ. Hắn tự tin, tự tin rằng bốn chữ này sẽ khiến người ta kinh ngạc. Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán. “Công ty châu báu Phong Vũ, thành phố K của chúng ta có công ty châu báu này sao? Sao tôi chưa từng nghe qua?” Phương Tưởng một bộ kiến thức hạn hẹp, dò hỏi bạn mình. Bạn của hắn cũng nói, “Hẳn là công ty nhỏ, cậu chưa từng nghe cũng bình thường. Giờ công ty lớn nhỏ gì thì cũng đều là công ty mà.” “Người ta đã bảo là buôn bán nhỏ, Phương thiếu chưa từng nghe cũng bình thường.” Tiếng chế nhạo xung quanh dồn dập vang lên, mà chúng đều đến từ bạn bè của Phương Tưởng. Đột nhiên, một câu nói khác hẳn vang lên. “Tên này sao nghe quen quen.” Một thương nhân ngọc thạch trung niên lên tiếng. “Hình như tôi cũng từng nghe rồi.” Âm thanh như vậy nhiều dần, sau đó có người kinh hô thành tiếng. “Tôi nhớ ra rồi. Thì ra cậu ta là Trần Phi Phong.” Thương nhân ngọc thạch trung niên kia nhìn Trần Phi Phong với ánh mắt nóng bỏng. “Lão Triệu, nói cho chúng tôi nữa, chàng trai trẻ kia có địa vị gì?” Có người lập tức truy hỏi. Ông chủ Triệu cười tủm tỉm tiến lên, “Không ngờ cậu Trần mấy tháng trước cắt được ngọc lục bảo cao cấp ở Bàn Sơn lại đến đây hôm nay.” Nói đến người cắt được ngọc lục bảo cao cấp ở Bàn Sơn, mọi người lập tức nhớ đến người trẻ tuổi lợi hại kia. Bọn họ đều dùng ánh mắt tò mò, tìm tòi nghiên cứu nhìn Trần Phi Phong. Lúc trước họ làm lơ hắn, coi hắn là một nhân vật nhỏ không đáng để tâm, giờ ánh mắt nhìn hắn đã thay đổi. Trần Phi Phong khiêm tốn nói, “Chỉ là may mắn mà thôi.” Ông chủ Triệu lại khen ngợi, “Một lần là may mắn, nhiều lần thì không phải may mắn nữa rồi. Cậu Trần đúng là người có tài ở giới này. Có cơ hội, cậu Trần đến chỗ tôi làm đi.” Trong thời gian ngắn, sự tích của Trần Phi Phong đã bị mọi người đào ra. Lúc trước họ không biết Trần Phi Phong, giờ biết hắn là ai, một đám đều kinh ngạc với tốc độ phát triển của hắn, đặc biệt là khi họ biết hắn và Tiền Vũ cùng mở một công ty. Tiền Vũ là ai, người ở đây không ai không biết. Trước đó Trần Phi Phong bị mọi người châm chọc, giờ một đám đều truy phủng hắn, sự trái ngược này giống như tát một cái thật mạnh lên mặt Phương Tưởng, làm hắn vô cùng tức giận. Lâm Uyển Nhi nhìn quanh, dừng thẳng trên người Bắc Vũ Đường, hơi mỉm cười với cô, nhìn như là nụ cười điềm mỹ, nhưng lại âm thầm mang theo khiêu khích. Bắc Vũ Đường nhoẻn miệng cười, không bị nụ cười khiêu khích của cô ta chọc giận. Lâm Uyển Nhi thấy cô thờ ơ, có vẻ khá kinh ngạc. “Bắc Vũ Đường, hôm nay chị cũng đến mua nguyên thạch sao? Bạn trai em khá may mắn, có cần anh ấy chọn cho chị mấy viên không, đảm bảo chuyến này chị đi không tệ.” Lâm Uyển Nhi mỉm cười nói. Người phụ nữ này đúng là chưa từ bỏ ý định chọc giận cô, muốn cô làm ra hành động không lý trí. Kiếp trước, hành động này chính là do nguyên chủ làm. Giờ Bắc Vũ Đường không chủ động làm khó bọn họ, Lâm Uyển Nhi đã dán lên trước. Nhưng mà, cũng là điều bình thường thôi. Lần này Lâm Uyển Nhi kéo cô vào, đúng là có mục đích hen. Cô không né tránh, hành động giống như nguyên chủ kiếp trước, “Vậy à. Bạn trai cô may mắn, nhưng bổn tiểu thư cũng không kém gì anh ta. Đồ tôi muốn, không cần mượn tay người khác. Tôi cũng không phải cây tầm gửi phải dựa vào đàn ông mới sống được.” Sắc mặt Lâm Uyển Nhi cứng đờ, sâu trong đôi mắt bi thương là nét nham hiểm hung ác. Trần Phi Phong thấy bạn gái của mình bị bắt nạt, nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng đánh giá cô gái trước mặt, người này diện mạo bình thường, còn lâu mới xinh bằng Lâm Uyển Nhi, chỗ đáng khen duy nhất là dáng người. Trước đó hắn đã nghe nói, có một vị thiên kim đại tiểu thư điêu ngoa thường đối nghịch với Uyển Nhi, giờ xem ra hẳn là cô. Hắn cũng hiểu, vì sao cô lại luôn nhằm vào Uyển Nhi, chỉ sợ là đố kỵ Uyển Nhi xinh đẹp hơn mà thôi. Trần Phi Phong vì muốn xả giận cho Lâm Uyển Nhi, muốn dạy dỗ cô một bài học nhỏ. “Vị tiểu thư này rất tự tin nhỉ? Hay là chúng ta cá cược một lần đi? Nếu cô lo lắng cô không may mắn như tôi, vậy thì coi như tôi chưa nói.” Trần Phi Phong mỉm cười, chỉ là trong nụ cười mang theo sự lạnh lẽo. Người xung quanh đều là người thông minh, biết Trần Phi Phong chuẩn bị ra mặt thay Lâm Uyển Nhi. Mấy thương nhân ngọc thạch có quan hệ tốt với Bắc gia thì càng nhăn chặt mày, cảm thấy Trần Phi Phong có phần khinh người. Hắn có kinh nghiệm về ngọc thạch, mà Bắc Vũ Đường lại hoàn toàn là một tay mơ chẳng biết gì. Giờ hắn muốn cá cược, hoàn toàn là bắt nạt người ta. Lâm Uyển Nhi nghe đề nghị của Trần Phi Phong, đáy mắt xẹt qua nét vui mừng. Theo tính cách của Bắc Vũ Đường, chắc chắn cô sẽ đồng ý. Cô ta hoàn toàn không lo lắng Bắc Vũ Đường sẽ từ chối. “Được.” Bắc Vũ Đường đồng ý không chút do dự. Lâm Uyển Nhi nghe vậy, mừng thầm trong lòng. Người có quan hệ tốt với Bắc gia xung quanh đều nhíu mày. Một người từng chào hỏi Bắc Vũ Đường ban nãy lên tiếng, “Vũ Đường, cược đá cần quan tâm rất nhiều điều, cháu chơi ít ít thôi là được.” Ông đang có ý tốt nhắc cô đừng hành động lỗ mãng. Lại có một người đứng ra, cười nói, “Trần tiên sinh khá có kinh nghiệm về ngọc thạch, Vũ Đường lại là một người ngoài nghề. Tôi thấy vẫn không nên cá cược thì hơn.” Có người muốn xem Bắc Vũ Đường xấu mặt, nhảy ra theo. “Không phải chỉ là một trò chơi thôi sao, đừng như vậy chứ. Dù Vũ Đường thua thì cũng không có ai cười nhạo cô ấy.” “Đúng vậy, chơi thôi mà.” “Sao không hỏi xem ý của Bắc tiểu thư thế nào?” Lâm Uyển Nhi rất sợ Bắc Vũ Đường đổi ý, gấp gáp nói, “Vũ Đường, chị đừng cá cược làm gì, coi như anh Phi Phong chưa từng nói gì hết.” Bắc Vũ Đường nói với cách chú bác lên tiếng giúp mình, “Cám ơn các bác các chú, Vũ Đường nhận lòng tốt của mọi người. Gần đây cháu khá may mắn, có lẽ có thể thắng được ngôi sao mới trong giới ngọc thạch này thì sao.” Mọi người thấy cô đã quyết định, cũng không nói gì thêm. Lâm Uyển Nhi thở dài nhẹ nhõm, cô ta rất sợ cô đổi ý. Trần Phi Phong mỉm cười với Bắc Vũ Đường, “Chúng ta mỗi người chọn ba viên nguyên thạch, giải thạch rồi lấy tổng giá trị của ba viên để quyết định thắng bại, được chứ?” “Được.” Bắc Vũ Đường không chút do dự đồng ý, bộ dáng đạm nhiên, khiến người ta cảm thấy cô đã đoán trước được, chỉ là không ai coi trọng cô. “Nếu đã cược, vậy thì phải có tiền cược. Nếu tôi thắng, anh sẽ làm thế nào?” Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn Trần Phi Phong. Trần Phi Phong thấy cô như thế, nở nụ cười lạnh. Đúng là không biết tự lượng sức mình! Vậy cũng tốt, có thể dạy cô ta một bài học nhớ đời, miễn sau này cô ta lại đi quấy rối Uyển Nhi, khiến em ấy không thoải mái. “Cô muốn dùng gì đặt cược thì dùng cái đó.” Trần Phi Phong rất thân sĩ nói. Hắn nhìn như thân sĩ, thật ra là tự phụ, tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình. Người xung quanh sao lại không nhìn ra, một đám đều lau mồ hôi lạnh thay Bắc Vũ Đường. “Trần tiên sinh đúng là sảng khoái. Vậy tôi cũng không từ chối làm gì. Nếu hôm nay anh thua, tôi lấy một đồ vật trên người anh. Trao đổi công bằng, nếu tôi thua, anh cũng có thể lấy đi một thứ bất kỳ trên người tôi.” Trần Phi Phong vô cùng tin tưởng mình sẽ thắng, không chút do dự đồng ý, “Được.” Nghe hắn đồng ý, nụ cười bên môi Bắc Vũ Đường càng sâu, “Nói tiếp về quy tắc đi.” Trần Phi Phong phát huy đầy đủ tinh thần thân sĩ, ý bảo cô nói. Bắc Vũ Đường tất nhiên sẽ không khách khí với hắn. “Hai bên cần chọn xong ba viên trong thời gian năm phút, nếu quá thời gian thì tính là thua." Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều mở to mắt. Năm phút thì chọn được gì tốt cơ chứ, đây không phải là so độ may mắn không thôi à! Người có quan hệ tốt với Bắc gia nghe Bắc Vũ Đường nói ra quy tắc thì đều lộ ra nụ cười hiểu ý. Đây chính là hạn chế phần lớn khả năng phát huy của Trần Phi Phong. Dù sao trong năm phút tìm được một viên nguyên thạch tốt rất khó, càng đừng nói tìm ba viên. Phải biết trong giới ngọc thạch, muốn tìm được một viên nguyên thạch tốt trong vô số viên đá, đều cần nhìn đi nhìn lại, sờ tới sờ lui. Mọi người cảm thấy, có quy tắc này, ai thắng ai thua thì khó nói rõ. Lúc trước mọi người nghĩ Bắc Vũ Đường chắc chắn sẽ thua, giờ nếu cô may mắn, có lẽ sẽ thắng không chừng. Lâm Uyển Nhi cảm thấy Bắc Vũ Đường quá gian xảo, vậy mà nghĩ ra được cách này, đây không phải là bắt nạt Phi Phong sao! Trần Phi Phong nghe quy tắc này có phản ứng giống những người khác, cảm thấy Bắc Vũ Đường đang muốn kéo lại khoảng cách, xoá bỏ ưu thế của hắn. Người phụ nữ này cũng coi như có chút thông minh, chỉ tiếc hôm nay gặp phải hắn. Hắn có đôi mắt thấu thị, không sợ quy tắc này. Tuy mỗi lần thấu thị chỉ duy trì được vài giây, hơn nữa cần hai phút cooldown mới dùng lại được. Năm phút hạn chế rất lớn công năng thấu thị của hắn. Hắn vốn muốn tìm ra ba viên nguyên thạch để thắng trận đấu này. Giờ xem ra chỉ cần chọn một viên, hai viên chọn bừa, chỉ cần một viên thắng cô là được, nên Trần Phi Phong hoàn toàn không lo lắng. Đây là sự tự tin của hắn. Trần Phi Phong không chút do dự đáp, “Được.” Bắc Vũ Đường hơi mỉm cười, “Rất sảng khoái. Có cần chuẩn bị không?” “Không cần. Giờ bắt đầu đi.” Trần Phi Phong nói. “Được.” Bắc Vũ Đường quay đầu nói với người phục vụ, “Phiền cậu tính giờ giúp chúng tôi, không được sai sót một giây nào nhé.” Người phục vụ bị gọi gật đầu. Người phục vụ lấy di động ra, mở đồng hồ đếm ngược, vừa ấn vừa hô, “Bắt đầu.” Thời gian năm phút rất gấp, nhưng hai đương sự lại vui vẻ thoải mái, không gấp gáp chút nào. Bộ dáng nhàn nhã như đang tản bộ trong sân vắng vậy. Trần Phi Phong nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, thấy cô không chút hoang mang thì cũng hơi kinh ngạc. Hắn nhanh chóng dời mắt khỏi Bắc Vũ Đường, nhìn về đống nguyên thạch chất chồng, mở thiên nhãn, chọn một viên nguyên thạch rồi quét qua, là một viên phế liệu. Hắn nhanh chóng nhìn viên bên cạnh, chỉ thấy một màu xanh lục nhàn nhạt, đau đớn trong mắt nhanh chóng truyền đến, hắn lập tức nhắm mắt, thu lại dị năng. Đến khi đôi mắt hồi phục, hắn lại mở thiên nhãn. Lần này hắn chọn một viên khá chắc chắn nhìn qua. Quả nhiên, viên nguyên thạch này tốt hơn viên trước, có màu xanh, chỉ là phẩm chất tương tự viên kia, nhưng thể tích lớn hơn. Nếu cắt ra, chế thành sản phẩm, giá trị sẽ cao hơn chút. Trần Phi Phong không chọn nó, chờ đợi mở thiên nhãn lần ba. Trong quá trình chờ đợi, hắn không ngừng nhìn qua đống nguyên thạch, muốn tìm viên có khả năng cao cắt ra ngọc tốt. Trong quá trình tìm kiếm thì vô tình thấy được cách Bắc Vũ Đường chọn nguyên thạch. Chỉ thấy Bắc Vũ Đường tuỳ ý cầm một viên gõ gõ đập đập, sờ sờ lên, hoàn toàn không giống như đang chọn nguyên thạch để cược chút nào. Trần Phi Phong thấy vậy, nở nụ cười châm biếm. Người như vậy mà thắng được mình, vậy thì đúng là thiên lý bất dung. Không đúng, phải nói là buff luck cực mạnh. Đám người xem náo nhiệt thấy hai bên ở trạng thái hoàn toàn khác nhau, gần như đều đã có phán đoán. Mọi người nhìn Bắc Vũ Đường, ánh mắt như đang nhìn một kẻ thất bại. Bắc Vũ Đường không để ý ánh mắt của mọi người, vẫn sờ đông một viên, sờ tây một viên, sờ được một viên. Khi cô chạm vào viên nguyên thạch kia, một bàn tay khác cũng duỗi về phía nó. Trần Phi Phong vô ý nhìn bên Bắc Vũ Đường một cái, có trực giác nói cho hắn, viên nguyên thạch kia không tệ. Hắn thấy Bắc Vũ Đường còn chưa chú ý nó, đi qua, đang định chiếm làm của riêng, nào biết cô cũng ra tay. Hai bên đều không ngờ mình cùng nhìn trúng một viên nguyên thạch. Sai rồi, là Trần Phi Phong không ngờ, mà Bắc Vũ Đường thì lại hoàn toàn chẳng ngạc nhiên, chỉ kinh ngạc với trực giác nhạy bén của hắn. Một viên này chính là viên Trần Phi Phong cắt được kiếp trước, thế nước cực kỳ tốt. “Trần tiên sinh, viên đá này tôi nhìn trúng trước.” Bắc Vũ Đường vừa nói, vừa vận ít nội lực ít ỏi đoạt nó tới tay, chỉ là không ngờ, nội lực cô vừa tràn ra đã bị viên đá này hấp thu. Phát hiện ra điều này, Bắc Vũ Đường tức khắc giật mình. Ảo giác sao? Bắc Vũ Đường lại thử xuất một chút nội lực ít ỏi, lần này cô cảm nhận được rõ ràng nội lực của mình bị viên đá hấp thụ. Chuyện này là sao? Bắc Vũ Đường có hơi ngây người. Giây lát khi Bắc Vũ Đường xuất thần, Lâm Uyển Nhi lên tiếng, “Nếu chị Vũ Đường đã nhìn trúng nó, bọn em nhường chị vậy.” Bắc Vũ Đường hoàn hồn nghe câu này, hơi nhếch mi. Cô ta định lấy lùi làm tiến, muốn cô từ bỏ viên nguyên thạch này, lại có được mỹ danh, đúng là thông minh. Nguyên chủ trước kia cũng bị cô ta dẫm lên đầu để giành được thanh danh như thế. Giờ cô sẽ không để cô ta tuỳ ý dẫm đạp mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]