Chương trước
Chương sau
Tác giả: Vân Phi Mặc
Ám Dạ không động, hiển nhiên không muốn tháo mặt nạ xuống.
Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm mặt nạ của hắn bằng ánh mắt sâu xa, thấp giọng nói: “Cái mặt nạ này chẳng lẽ có ý nghĩa đặc biệt nào đó? Chẳng hạn như tháo mặt nạ ra, người đầu tiên nhìn thấy mặt ngươi sẽ trở thành thê tử của ngươi hay gì gì đó?”
Đáy mắt Ám Dạ hiện lên nét kinh dị, nhưng nó chỉ loé qua, Bắc Vũ Đường không bắt giữ được.
Nếu nàng chú ý, chắc chắn sẽ không bảo hắn tháo mặt nạ ra.
Ám Dạ không lên tiếng, chỉ nói một câu, “Ngươi thật sự muốn ta tháo?”
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Vì người chọc phiền toái là hắn, tất nhiên phải đòi cho đủ lại, để hắn thiếu nhân tình của mình, nếu không thì hơi đâu mà nàng phải mệt như vậy chứ!
Ám Dạ cởi mặt nạ, khi mặt nạ rơi xuống, khuôn mặt tuấn dật phi phàn lộ ra, ngũ quan tinh xảo thâm thuý, diện mạo hắn rất tuấn mỹ, còn khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui hơn cả một trong Tam đại mỹ nam của Nam Đường Quốc – Đường Cảnh Ngọc.
Lúc trước Cố Phiên Nhiên nhìn trúng dung nhan của hắn mới nạp hắn vào hậu cung. Cố Phiên Nhiên là một người cực kỳ thích mỹ nam, chỉ cần là nam nhân ả thu vào hậu cung thì diện mạo chắc chắn đều là thượng phẩm.
Trong đám nam nhân hậu cung của ả, nói đến dung mạo và ngũ quan, trừ Tà giáo giáo chủ U Minh có khuôn mặt sống mái khó phân kia, thì Ám Dạ là xuất chúng nhất, sau đó là truyền nhân Thần Y Cốc với khí chất xuất trần Tiết Thiên.
Cố Phiên Nhiên tháo mặt nạ của hắn, tất nhiên bị dung nhan tuấn mỹ của hắn hấp dẫn nên mới tìm mọi cách tóm hắn vào hậu cung.
Bắc Vũ Đường đi theo Cố Phiên Nhiên mấy năm, tất nhiên thấy diện mạo của Ám Dạ, rất bình tĩnh trước dung nhan tuấn mỹ của hắn.
Ám Dạ thấy biểu cảm của nàng thì hơi sửng sốt.
Hắn biết khuôn mặt này của mình rất xuất chúng, chỉ là người thấy diện mạo của hắn, dù là nam hay nữ thì đều có rất ít người bình tĩnh được, đặc biệt là khi đối phương còn là một nữ tử.
Nàng quả nhiên làm được lời nàng nói.
Trong lòng Ám Dạ có một xíu xiu gì đó thay đổi, mà một xíu xiu nhỏ bé ấy, ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng cảm nhận được.
“Ta bắt đầu đây.” Bắc Vũ Đường bình tĩnh, bắt đầu mân mê khuôn mặt của hắn.
Nửa canh giờ sau, Ám Dạ nhìn đại thúc trung niên trước gương, trong mắt hiện lên nét kinh ngạc. Hắn biết thuật dịch dung, thuật này cần mặt nạ da người, còn cần loại keo đặc biệt và dược liệu mới có thể hoàn thành.
Hai mươi năm trước, giang hồ còn có Thiên Diện Lang Quân, nhưng từ khi hắn biết mất, trên giang hồ đã không còn thuật dịch dung nữa.
Giờ nàng chỉ dựa vào chút phấn son và vài dụng cụ đã có thể biến mặt mình thành mặt khác, quả là khiến người ta không thể tưởng tượng được.
“Đưa tay cho ta.”
Ám Dạ nghi hoặc nhìn nàng, lại không hỏi gì, đưa bàn tay qua.
Hắn thấy nàng bắt đầu mân mê tay mình, đồng thời giải thích, “Thuật dịch dung, đã làm thì phải làm cho hết, không chỉ mặt, dù là tay, tai, phần cổ, những nơi dễ lộ đều phải nguỵ trang hết.”
Đến khi Bắc Vũ Đường chuẩn bị xong hết rồi, mỹ nam vừa rồi còn tuấn dật phi phàm giờ đã thành một nam nhân trung niên gầy yếu.
Sau đó, Bắc Vũ Đường bắt đầu nguỵ trang bản thân thành một phụ nhân xấu xí mặt đầy rỗ, còn Tiểu Tử Mặc thì lại là một thiên kim tiểu thư nhà phú quý. Hai tôi tớ dẫn theo tiểu thư hào môn xa nhà.
Tiểu Tử Mặc nhìn mình lại mặc đồ nữ, miệng nhỏ chu lên.
Không biết có phải ảo giác của bé không, hình như mẫu thân cực kỳ thích trang điểm cho bé thành bé gái, bé ưu thương quá.
“Mẫu thân, chúng ta đi đâu giờ?”
Ba người nguỵ trang xong, nghênh ngang đi trên đường.
“Tìm nha tử.”
(Nha tử -伢子- nghĩa là trẻ em, cũng dùng để chỉ những người trung gian.)
Tiểu Tử Mặc sửng sốt, không hiểu ý nàng lắm.
Ám Dạ không nhiều lời, yên lặng đi sau hai người.
Không lâu sau, họ tìm được địa phương nha tử hoạt động, Bắc Vũ Đường tìm một người, kể tình huống của mình ra.
Nha tử mập mạp nghe nàng nói, nhiệt tình hẳn, “Các ngươi tìm đúng người rồi. Chỗ ta có nhiều cô nương lắm. Các ngươi muốn chọn nha hoàn, đảm bảo có thể tìm đến khi ngươi vừa lòng.”
Nha tử nhìn qua ba người, chủ tử là đứa trẻ, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra người làm chủ là phụ nhân diện mạo bình thường kia.
Nha tử trực tiếp lải nhải với Bắc Vũ Đường.
“Phiền đại tỷ dẫn chúng ta đi xem nha đầu.”
“Không thành vấn đề. Gần đây chúng ta vừa có một nhóm mới, đều là hàng thượng đẳng.”
Khi nói chuyện, mấy người đã tới một đình viện, nha tử nói vài câu với người canh giữ cửa viện, người đó nhanh chóng rời đi. Chốc lát sau, người nọ dẫn theo một nhóm bé gái đi ra.
Mọi người không nói gì đứng trước mặt nhóm Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua những bé gái này, những nha đầu này ngũ quan đoan chính, diện mạo không tệ, nhưng đều gầy yếu, y phục đang mặc đều khâu khâu vá vá, nhìn qua là biết sinh ra trong gia đình nghèo khổ, bị cha mẹ bán đi.
Nha tử luôn chú ý biểu cảm của Bắc Vũ Đường, nhìn thần thái nhàn nhạt của nàng, không nhìn ra được nàng có vừa lòng với nhóm hàng này không.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Tạm được.”
Nha tử nghe nàng nói vậy, biết nàng cũng không quá vừa lòng. Nhưng mà hắn sẽ không từ bỏ như vậy, nhiệt tình giới thiệu, “Ngươi nhìn vị này xem, xinh đẹp còn thông minh lanh lợi, vừa nhìn đã biết là nha đầu cơ linh.”
Bắc Vũ Đường nhìn nha đầu hắn nói.
Tiểu nha đầu rất thông minh, khi nàng nhìn qua thì tiến lên, “Đại nương, ta biết làm rất nhiều việc, biết nấu cơm, quét dọn, thêu thùa.”
Quả là một nha hoàn cơ linh.
Bắc Vũ Đường lại không có ý mua. Nha tử thấy nàng không hài lòng, lập tức đưa một nha hoàn khác ra, Bắc Vũ Đường vẫn lắc đầu.
Nàng nhìn qua các bé gái một lượt, khi nhìn về phía người cuối cùng thì hơi tạm dừng. Bé gái kia nhỏ gầy, ước chừng khoảng 11-12 tuổi, lá gan không lớn, cũng không phải rất thông minh, thậm chí cảm giác có hơi ngốc ngốc.
Bắc Vũ Đường không cần người quá thông minh, người như vậy vừa lúc tốt.
“Nàng đi.” Bắc Vũ Đường chỉ nữ hài kia.
Nha tử trợn tròn mắt, nữ hài khác cũng kinh ngạc, không hiểu tại sao nàng lại chọn người kém nhất.
Bọn họ không biết nguyên nhân, nhưng Ám Dạ và Tiểu Tử Mặc đều hiểu.
Bắc Vũ Đường thanh toán xong, đưa người rời đi.
“Muội tên là gì?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Nữ hài rụt cổ, cả người căng thẳng, cứng đừ, nhút nhát sợ sệt nhìn nàng, “Nha Đản.”
Nghe tên này, Bắc Vũ Đường bỗng nhớ tên lúc trước của Tiểu Tử Mặc, 'Nhị Cẩu Tử' và 'Nha Đản', tên thật bình dân.
“Ta lấy tên cho muội.”
Tiểu nha đầu nhìn nàng, không nói gì, nhưng có thể nhận ra sự vui vẻ trong mắt nàng ấy.
“Ngọc lớn trắng hồng, quốc sắc thiên hương; ngoài tường núi xanh đậm màu lá, trước cửa dòng nước quện hương hoa, lấy hai chữ 'Đại Hương'. Sau này tên muội là Đại Hương.”
(Cả cái câu lấy tên kia là: Phấn bạch đại ngọc, quốc sắc thiên hương; tường ngoại thanh sơn hoành đại sắc, môn tiền lưu thuỷ đái hoa hương. Thứ cho tui hổng tìm được nghĩa nên thôi đành edit bừa.)
Hôm sau, bốn người ngồi xe ngựa rời khỏi trấn trên.
Trên xe ngựa, Đại Hương ngồi ngoài cùng, nàng ấy rất yên tĩnh, thường nhìn trộm tiểu chủ nhân, cảm thấy tiểu chủ nhân thật đẹp, còn đẹp hơn cả Kim Đồng Ngọc Nữ nàng thấy trong miếu thờ nữa.
Chỉ là nàng phát hiện hình như tiểu thư có tâm sự, tâm tình không tốt lắm.
Tiểu Tử Mặc cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ bé có ưu sầu không thuộc về tuổi của bé.
Bên kia, Bắc Vũ Đường dựa trên đệm mềm nghỉ ngơi dưỡng thương.
Vết thương của nàng vẫn chưa khỏi hẳn, hơi nữa còn sốt, lên đường liên tiếp, thân thể vốn suy yếu, lại cứng rắn chống đỡ sắp xếp mọi việc thoả đáng, hao tâm tổn sức nên cuối cùng kiệt lực.
Vừa lên xe, Bắc Vũ Đường lập tức rơi vào hôn mê.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng bánh xe lăn từng vòng quanh quẩn.
Bắc Vũ Đường hôn mê cả ngày, trên đường chỉ tỉnh lại ăn chút đồ ăn, rồi lại lên xe ngủ. Qua một ngày, đến ngày thứ ba, Bắc Vũ Đường mới có chút tinh thần.
“Nương, nương ăn cái này đi.” Tiểu Tử Mặc đưa đồ đến trước mặt nàng, ngoan ngoãn ngồi bên người nàng.
Đại Hương về thì thấy tiểu thư đã bình thường lại, nhưng nhớ đến tiểu thư mấy ngày gần đây, thừa dịp Bắc Vũ Đường ra ngoài, nàng cũng đi theo.
Bắc Vũ Đường thấy nàng theo ra, “Đại Hương, có chuyện gì sao?”
Đại Hương rất ít tiếp xúc với Bắc Vũ Đường, nói chính xác thì ba ngày này nàng cũng ít tiếp xúc với Ám Dạ và Tiểu Tử Mặc.
Nàng do dự, mãi mới lên tiếng, “Mộc tỷ tỷ, hình như tiểu thư có tâm tư.”
“Sao vậy? Muội nói kỹ cho ta nghe.”
Đại Hương kể tình huống của Tiểu Tử Mặc hai ngày nay ra, Bắc Vũ Đường nghe xong, cũng hiểu rõ.
“Ta biết rồi.”
Đại Hương nói xong, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Có người hầu hạ bên cạnh tiểu thư giảng giải, hẳn tâm tình của tiểu thư sẽ tốt lên.
Bắc Vũ Đường về, cũng không tìm Tiểu Tử Mặc ngay, mà ăn cơm chiều xong mới đi tản bộ cùng bé. Hai người đi trên đường, đến gần chạng vạng, trên đường không có ai, xung quanh tĩnh lặng.
Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Tử Mặc, “Mặc Nhi, lần trước gặp thích khách, con biết mình sai ở đâu không?”
Giọng nàng rất bình tĩnh, nhưng vào tai Tiểu Tử Mặc lại thật lạnh, lạnh đến mức như đặt bé vào hầm băng.
Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn Tiểu Tử Mặc không nói, nhìn thấy biểu cảm chưa từng thấy trên mặt bé, đó là hỗn hợp cảm xúc áy náy, hối hận, khổ sở.
Bắc Vũ Đường dừng bước, Tiểu Tử Mặc cũng dừng theo.
Ánh mắt nàng sáng ngời nhìn bé, giọng nói lạnh lùng, “Ngẩng đầu lên.”
Thân thể bé hơi chấn động, ngẩng khuôn mặt nhỏ phấn nộn lên. Lúc này, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác tái nhợt, vành mắt đỏ hồng, cắn chặt môi dưới, dường như sợ hãi đối diện với Bắc Vũ Đường.
“Nhìn ta.” Bắc Vũ Đường ra lệnh.
Tiểu Tử Mặc không dám không nghe lời nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, lại chạm đến lạnh lẽo trong mắt Bắc Vũ Đường, chóp mũi ê ẩm.
“Trả lời ta.”
Tiểu Tử Mặc nghẹn ngào nói, “Nương, con sai rồi. Con, con quá lỗ mãng.”
Bé không khóc, nhưng nước mắt lại rơi xuống không thể ngăn được.
“Nương đã từng dạy, phải bình tĩnh, dù gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, con không làm được.”
Bắc Vũ Đường biết Tiểu Tử Mặc rất thông minh, cực kỳ thông minh, tất nhiên hiểu lý do tạo nên cục diện ngày đó.
Chuyện hôm đó, nếu không thể gỡ rối, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến cả đời bé.
Bắc Vũ Đường nhìn bé lặng yên rơi nước mắt, nhìn khuôn mặt tràn đầy tự trách và áy náy của bé, rất đau lòng, nhưng khuôn mặt nàng vẫn lạnh băng.
“Con cũng biết ngày đó vì con nhất thời xúc động, suýt nữa khiến nương mất mạng, Trương thúc cũng vì vậy mà chết.”
Đây chính là việc khiến hai ngày nay bé rầu rĩ, không còn thần thái như ngày xưa.
Lần này nghe mẫu thân lạnh lùng răn dạy như vậy, Tiểu Tử Mặc cắn chặt môi dưới, không để mình khóc ra.
Vì mẫu thân từng nói, chỉ có kẻ yếu mới rơi nước mắt.
Cho dù mắt bé đã nhoè lệ, cho dù nước mắt vẫn đọng trên khoé mắt, bé vẫn khóc không thành tiếng.
“Nương, con sai rồi.” Tiểu Tử Mặc cúi đầu.
“Ta đã từng nói với con, gặp bất kỳ chuyện gì cũng phải bình tĩnh, một khi mất đi lý trí, không nói đến việc ngăn cơn sóng dữ, bản thân con cũng sẽ bị cuốn vào. Sau này dù gặp chuyện gì, cũng phải xem thời thế, cân nhắc lợi và hại, tìm cơ hội thích hợp nhất để ra tay, chứ không phải chỉ biết đâm đầu vào.”
Tiểu Tử Mặc nghiêm túc nghe giáo huấn.
“Sau này nếu còn gặp chuyện như vậy, con còn muốn vì cứu nương mà không quan tâm xông lên, để cho địch cơ hội thừa nước đục thả câu?” Bắc Vũ Đường lạnh giọng hỏi.
Đầu óc Tiểu Tử Mặc trống rỗng, lý trí bảo bé, không được tái phạm. Nhưng mà, về tình cảm, bé vẫn sẽ làm như vậy.
Bắc Vũ Đường nhìn qua đã biết bé nghĩ gì.
Nàng hiểu, chuyện này nói ra cũng đơn giản, nếu thật sự gặp phải, có mấy ai giữ được bình tĩnh, nhìn người mình quan tâm rơi vào khốn cảnh mà thờ ơ được đâu.
Con đường tương lai của Tiểu Tử Mặc còn rất dài, nàng phải dùng chuyện này để bé hiểu một đạo lý, dù quá trình này có tàn nhẫn, nàng cũng cần để bé hiểu.
Người làm đại sự, dù bất kỳ lúc nào cũng cần duy trì bình tĩnh.
Bắc Vũ Đường lại hỏi, “Trả lời ta.”
Tiểu Tử Mặc ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng, “Nương, con, con, con không biết.”
Bắc Vũ Đường biết bé đã rúc vào sừng trâu, muốn kéo bé ra, thì phải dùng cách khác.
“Nương kể cho con một câu chuyện. Trước kia có một vị cao thủ tuyệt thế bị kẻ thù đuổi giết. Lúc ấy hắn đang ở bên thê tử của mình, khi hắn phát hiện ra dấu vết thì đã phán đoán, quyết định để thê tử rời đi. Nhưng thê tử của hắn lại chọn cùng tiến cùng lùi với hắn, không muốn để hắn lại một mình chiến đấu. Con đoán xem kết quả cuối cùng thế nào?”
Tiểu Tử Mặc không hiểu vì sao mẫu thân lại đột nhiên kể câu chuyện này, nhưng mà những câu chuyện thường dễ gợi lên lòng hiếu kỳ.
Bắc Vũ Đường không bảo bé trả lời, nói thẳng, “Cuối cùng, vị cao thủ tuyệt thế kia vì bảo vệ thê tử, chịu 40 đao mà chết, thê tử của hắn, hẳn có thể may mắn thoát nạn, nhưng cuối cùng cũng đi theo tướng công nàng ấy, chết trong lần đuổi giết đó.”
“Người đời đều ca ngợi vị thê tử của vị cao thủ tuyệt thế đó là người trọng tình trọng nghĩa, cảm thán vợ chồng hai người thâm tình. Nhưng ta lại không cảm thấy vậy, còn cảm thấy thê tử của hắn đã 'hại' chết hắn.”
Tiểu Tử Mặc sửng sốt, nước mắt ngừng rơi, kinh nghi nhìn nàng.
Bé không hiểu vì sao mẫu thân nói vậy, Ám Dạ trốn trong chỗ tối cũng nghi hoặc nhìn nàng.
“Vì sao?” Tiểu Tử Mặc ngơ ngác hỏi.
“Nếu lúc đó thê tử của vị cao thủ tuyệt thế kia nghe theo lời trượng phu, rời đi trước, nàng có thể tìm kiếm sự giúp đỡ, mà nàng lựa chọn ở lại, không chỉ khiến vị cao thủ tuyệt thế kia phân tâm bảo vệ nàng, lại không thể hoàn toàn tập trung đối phó kẻ địch, khiến hắn vướng tay vướng chân.
Với võ công của hắn, trong tình huống này, tuy không thể chắc sẽ toàn thân mà lui, nhưng cũng có một đường sống. Mà đường sống kia, vì bảo vệ thê tử của mình nên đã bị chặn kín.
Con nói xem, có phải vì quyết định ngu xuẩn của thê tử, hại vị cao thủ tuyệt thế kia, đồng thời cũng đẩy mình vào tử cục không. Có những lúc lựa chọn rời đi, không có nghĩa là con máu lạnh vô tình. Nói cách khách, con chọn ở lại, không phải thâm tình mà là ngu xuẩn.”
“Cái này gọi là xem xét thời thế. Càng những lúc nguy cấp, con càng phải bình tĩnh, lý trí, chứ không phải để tình cảm chi phối.”
Bắc Vũ Đường nói xong, không nói thêm gì, để bé tự mình cân nhắc.
Ám Dạ ở chỗ tối nghe xong, mắt lộ trầm tư, ánh mắt nhìn Bắc Vũ Đường đã có chút thay đổi, chỉ là chút thay đổi này rất mịt mờ.
Một lát sau, Tiểu Tử Mặc lại ngẩng đầu, nước mắt trong mắt đã không còn, biểu cảm cũng khác.
Bắc Vũ Đường thấy chuyển biến của bé, biết bé đã hiểu.
Tiểu Tử Mặc nhìn nàng bằng đôi mắt sáng ngời, giọng nói mềm mại trịnh trọng: “Nương, con hiểu rồi. Sau này con sẽ không mắc lỗi này lần nữa.”
Bắc Vũ Đường rốt cuộc lộ ra nét vui mừng, sắc mặt không lạnh băng cứng rắn nữa, nắm tay nhỏ của bé, “Đi thôi.”
Trên đường về, Tiểu Tử Mặc đột nhiên nói, “Nương, con muốn mạnh lên.”
Đây là lần đầu tiên Bắc Vũ Đường nghe bé nói như vậy, trước giờ luôn là nàng giao việc, bé hoàn thành. Bé chưa từng nói mình muốn cái gì.
Hôm nay lại nghe được bé nói câu này.
Nếu câu này do đứa trẻ khác nói, có lẽ chỉ là lời trẻ con thôi, nhưng Tiểu Mặc Nhi nói, Bắc Vũ Đường biết bé nghiêm túc, vì nàng thấy được ánh sáng toả ra từ đôi mắt bé.
“Nương tin con.”
Hai mẹ con về đến điểm cắm trại, Ám Dạ vẫn ngồi chỗ cũ, dường như chưa từng rời đi, mà Đại Hương cũng như vậy. Đại Hương vừa thấy họ về, liếc qua đã nhận ra tiểu thư đã khác.
Nàng không còn khói mù nữa, cả người như thay đổi.
Đại Hương thấy tiểu thư như vậy thuận mắt hơn trước nhiều.
Những ngày sau đó sóng êm gió lặng, chỉ là ngày thứ ba, trên đường đột nhiên có một đám sơn tặc lao ra. Bắc Vũ Đường xốc màn xe lên, nhìn người bên ngoài, phản ứng đầu tiên là chúng tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là sơn tặc.
Ánh mắt những người này quá sắc bén, giống như những sát thủ đã được huấn luyện.
Bọn chúng chặn trên đường, hẳn là mất tung tích của Ám Dạ, phỏng đoán họ có lẽ sẽ xuất hiện ở đây, nên giả thành sơn tặc, muốn tìm được họ trong số những người qua đường.
Đại Hương nhìn đám sơn tặc hung thần ác sát thì sợ run cầm cập.
“Mộc tỷ tỷ, phải làm sao bây giờ?” Đại Hương khiếp đảm nhìn đám người.
Bắc Vũ Đường xuống xe, đi về phía thủ lĩnh, “Đại ca này, nếu các ngươi cần tiền, chúng ta có thể đưa, mong các ngươi có thể tha cho chúng ta.”
Nam tử dẫn đầu vung tay lên, mấy người tiến lên, dường như muốn kiểm tra xe ngựa của họ.
Lần này, dù là Tiểu Tử Mặc ở trong xe, hay là Bắc Vũ Đường và Ám Dạ ở ngoài xe đều cảnh giác, chuẩn bị sẵn trường hợp phải chiến đấu.
Vết thương của Bắc Vũ Đường còn chưa khỏi hẳn, Ám Dạ cũng vậy. Có thể nói, đội người của họ là tổ những nhân sĩ thương tàn. So sánh với đối phương binh hùng tướng mạnh, có thể không tranh chấp thì tốt nhất không tranh chấp.
Hai sát thủ đi lên trước, dường như ngửi cái gì đó.
Một kẻ đứng trước mặt Ám Dạ, lạnh giọng ra lệnh, “Ngẩng đầu lên.”
Ám Dạ từ từ ngẩng đầu, khi khuôn mặt đại thúc trung niên vô cùng bình thường lộ ra, đối phương nhíu mày, nhanh chóng xoay người, đi ra sau xe ngựa.
Chúng xốc màn xe lên, chỉ thấy trong xe có hai người con gái, biểu cảm nhất trí, rụt cổ sợ hãi nhìn chúng.
Nhìn thôi đã thấy không thú vị, hắn quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, phụ nhân xấu xí này coi như trấn định, nhưng không khó nhận ra sự khẩn trương sợ hãi của nàng.
Bắc Vũ Đường đưa một túi bạc qua, “Mời các vị uống trà uống rượu.”
Một sát thủ nhận lấy, không thèm xem lấy một cái.
Hai kẻ đó quay đầu báo cáo với thủ lĩnh, đám chặn đường tránh sang.
Bắc Vũ Đường liên tục nói cảm tạ.
Xe ngựa đi qua trước mặt họ, chờ họ đi xa, đám sát thủ giả dạng thành sơn tặc lại tiếp tục chặn chiếc xe tiếp theo. Theo lộ tuyến chúng nắm giữ thì họ nhất định sẽ đi qua đây.
Nhưng chúng chặn mấy ngày vẫn không thấy ai khả nghi, thật buồn bực!
“Thủ lĩnh, có khi nào chúng đổi đường rồi không? Hoặc Ám Dạ và đôi mẹ con kia đã tách ra?” Một thủ hạ lên tiếng.
Thủ lĩnh sát thủ hơi trầm ngâm, “Đội thứ hai có truyền tin tức gì đến không?”
“Không.”
“Chờ thêm một ngày, nếu không có tin tức, rút lui.”
…...
Lộ trình kế tiếp vẫn luôn bình an vô sự, bọn họ bình an đến phủ Lâm Châu. Khi đến địa giới phủ Lâm Châu, có thể nói họ đã hoàn toàn thoát khỏi đám sát thủ kia.
Ám Dạ dừng xe ngựa ở vùng ngoại ô phủ Lâm Châu. Bắc Vũ Đường biết hắn phải đi, dọc đường này hắn vốn đã có thể sớm rời đi, nhưng mãi đến hôm nay đưa họ bình an đến phủ Lâm Châu rồi hắn vẫn chưa đi.
“Ta sẽ giải quyết bọn họ.” Ám Dạ trịnh trọng nói với Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường hiểu ý hắn, hắn sẽ giải quyết đám sát thủ kia, khiến họ không còn nguy hiểm nữa.
Bắc Vũ Đường gật đầu, nói với hắn, “Bảo trọng.”
Ám Dạ nhìn nàng một cái thật sâu, xoay người rời đi, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Tiểu Tử Mặc ra ngoài xe, “Nương.”
Đại Hương đi sau Tiểu Tử Mặc nghe tiểu thư gọi Mộc tỷ tỷ là nương, ánh mắt kinh ngạc. Nàng càng kinh ngạc khi phát hiện giọng tiểu thư đã thay đổi, là giọng nam hài non nớt.
Đại Hương lập tức hoá đá tại chỗ.
Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn Đại Hương bị doạ, mỉm cười, “Đại Hương, trên đường có một số việc, nên mới phải lén gạt muội.”
Bắc Vũ Đường lấy ra giấy bán thân đã sớm chuẩn bị sẵn, đưa tới trước mặt Đại Hương.
Đại Hương nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu, “Mộc tỷ tỷ, tỷ định?”
“Đây là giấy bán thân của muội, trả cho muội, ta sẽ cho muội ít lộ phí để muội về nhà.”
Đại Hương ngơ ngác nhìn giấy bán thân trong tay, nghe nàng nói vậy, mãi lâu chưa nói gì.
Bắc Vũ Đường thấy nàng sững sờ, “Sao vậy? Muội không muốn?”
Đột nhiên, Đại Hương quỳ xuống, nghẹn ngào, “Mộc tỷ tỷ, xin đừng đuổi muội đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.