Chương trước
Chương sau
Vu sư già vẻ mặt hoảng sợ chỉ về phía Viêm Mông, "Hắn chính là hoá thân của Tà Thần!"
Lúc trước trong bộ lạc đã truyền lưu lời đồn về Tà Thần, giờ thấy Viêm Mông đột nhiên mọc ra một đôi cánh thịt, sao có thể không tin.
Tất cả người ở đây đều tin, không chút nghi ngờ, hoảng sợ cảnh giác nhìn Viêm Mông.
Chưa chờ Bắc Vũ Đường mở miệng, Vu sư già đã chỉ về cô, "Là ả, là ả hồi sinh Tà Thần! Ả vào bộ lạc chính là vì hồi sinh Tà Thần! Ả không phải Vu sư, ả là Yêu vu!"
Bắc Vũ Đường nhíu mày.
Bà ta định một lưới diệt sạch họ.
Nói Bắc Vũ Đường là Yêu vu, người trong bộ lạc không quá tin tưởng.
Đoá Cửu từng được Bắc Vũ Đường cứu lên tiếng, "Bắc sao có thể là Yêu vu. Cô ấy từng cứu tôi, cô ấy không thể là Yêu vu."
Những thú nhân từng được Bắc Vũ Đường cứu đều lên tiếng thay Bắc Vũ Đường.
Vu sư già thấy thế, thầm hận, yên lặng ghi nhớ những người này.
Bà ta hừ lạnh, "Đó là vì ả muốn mê hoặc các người, đừng có để ả mê hoặc. Vì sao ả lại một mình chọn bộ lạc Tam Thạch ta? Vì sao lại chọn Viêm Mông?"
"Trước khi ả xuất hiện, Viêm Mông vẫn luôn tốt. Sau khi ả xuất hiện, hắn lại mạnh lên, thậm chí còn mọc ra thứ quái quỷ kia, đều là vì ả, ả đã hồi sinh Tà Thần!"
"Năng lực của ả không phải nói chuyện với Thiên Thần mà là Tà Thần, ả là Yêu vu!"
Thú nhân hai mặt nhìn nhau, không biết nên tin ai.
Bắc Vũ Đường có rất nhiều cách thoát khỏi khốn cảnh, chứng minh mình trong sạch. Nhưng giờ cô lại không làm gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn họ, xem họ sẽ chọn thế nào.
Cô muốn biết, đối mặt với người đã từng cứu mạng họ, cho họ cuộc sống thứ hai, họ nguyện ý tin Vu sư, hay là tin người cho họ cuộc sống thứ hai.
Vu sư già thấy biểu cảm của tộc nhân, thầm hận Bắc Vũ Đường thu mua nhân tâm.
"Ngẫm lại tộc nhân đã chết đi, tất cả là vì chúng. Bởi vì chúng, họ mới chết!" Vu sư già tiếp tục mê hoặc.
Người vốn còn lưỡng lự, thấy đôi cánh thịt sau Viêm Mông, đã dần có lựa chọn.
Ánh mắt họ nhìn hai người Bắc Vũ Đường là cừu hận và chán ghét cực độ.
Vu sư già thấy đã đạt được mục đích, thầm vui vẻ, trên mặt lại vẫn luôn túc mục, "Giết chúng, giết Tà Thần và Yêu vu!"
A Kim lập tức hô theo, "Giết chúng!"
Âm thanh từ thưa thớt dần to lên, tất cả mọi người tin lời Vu sư già, tin họ là Tà Thần, là Yêu vu.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường nhìn họ lạnh dần, lạnh đến mức thú nhân chạm vào ánh mắt cô đều cảm thấy lạnh lẽo.
Điều đó khiến các thú nhân càng tin Bắc Vũ Đường là Yêu vu, chỉ có Yêu vu mới có thể khiến họ sợ hãi.
"Giết chúng, giết chúng!"
Toàn bộ hang động đều vang vọng âm thanh này, thậm chí còn tràn ra ngoài động, hỗn loạn theo gió tuyết bay xa.
Viêm Mông che trước mặt Bắc Vũ Đường, bảo vệ cô, hắn phẫn nộ nhìn tộc nhân trước mặt.
Sát ý và chán ghét trong mắt họ khiến tim hắn quặn đau.
Không biết ai ra tay đánh về phía Viêm Mông trước.
Viêm Mông bảo vệ Bắc Vũ Đường phía sau, nháy mắt hoá thành sư tử, gầm lên giận dữ, tiếng rống rung trời mang theo phẫn nộ.
Bắc Vũ Đường từ sau hắn đi ra, sóng vai đứng cùng hắn, cùng hắn đối mặt.
Viêm Mông không hạ sát thủ với họ, vì họ từng là người cùng bộ lạc với mình, hắn không hạ thủ được, nhưng đám thú nhân kia lại toàn ra sát chiêu, từng bước ép sát, bức họ ra ngoài cửa hang.
Bắc Vũ Đường cũng không hạ sát thủ với chúng, bởi vì giết thì nhanh quá, cô muốn chúng hối hận vì tất cả những gì chúng đã làm hôm nay!
Hai người liên tục lùi lại, đến khi ra tận ngoài cửa hang.
Gió lạnh phất lên người họ, hoàn toàn không bằng sự thất vọng buồn lòng với người trong bộ lạc.
"Đi." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói với Viêm Mông.
Viêm Mông lộ ra ánh mắt đau thương.
Bắc Vũ Đường nhìn những người đó một cái, trước khi đi còn để lại một câu.
"Một ngày nào đó, các người sẽ gặp báo ứng."
Một câu đó như gió lạnh càn quét, khiến họ cảm thấy trong lòng lạnh băng.
Vu sư già thấy nhiều người như vậy còn không giết được họ, rất tiếc nuối, chỉ cảm thấy đám thú nhân trong tộc quá vô dụng, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
"Tà Thần đã xuất hiện ở đây, ta phải tẩy đi vận rủi chúng mang đến, nếu không chúng ta sẽ bị vận rủi quấn thân." Vu sư già mượn cơ hội nói.
"Phiền Vu sư."
Toàn bộ thú nhân nghe Vu sư nói đều hồi thần lại.
Bên kia, hai người bị bộ lạc Tam Thạch bức ra ngoài đang đi trong trời đầy gió tuyết.
"Xin lỗi." Tâm tình của Viêm Mông rất tệ, lẩm bẩm nói với cô.
Là hắn làm liên luỵ đến cô, nếu không phải sau lưng hắn đột nhiên mọc ra đôi cánh thịt này, họ sẽ không bị người trong bộ lạc đối đãi như vậy. Đều là lỗi của hắn.
Viêm Mông rất tự trách.
Bắc Vũ Đường sờ đầu sư tử của hắn, "Không phải lỗi của anh. Nếu họ tin tưởng chúng ta thì đã không như vậy. Dù hôm nay anh không có đôi cánh này, dù gặp phải chuyện khác, vẫn sẽ bị họ lựa chọn từ bỏ."
Viêm Mông rầu rĩ không nói.
Những người đó là những người hắn sống cùng từ nhỏ đến lớn, dù không được hoan nghênh, nhưng vẫn là tộc nhân của họ, hắn không cô đơn một mình, nhưng giờ hắn đã không còn bộ lạc, không có gốc.
Bắc Vũ Đường hiểu tâm tình của hắn, chuyện như vậy, thời gian mới là liều thuốc tốt nhất, thời gian có thể chữa lành tất cả.
"Mông, chúng ta cần tìm được một chỗ tránh tuyết trước khi trời hoàn toàn tối." Bắc Vũ Đường nói.
Ban ngày mà đã lạnh đến run người như vậy, sau khi trời tối, nhiệt độ sẽ càng giảm thêm. Nếu họ còn di chuyển bên ngoài, không lâu nữa, họ sẽ trở thành hai bức tượng băng mất.
"Được."
Viêm Mông chở Bắc Vũ Đường chạy trên tuyết, phía sau là một hàng dấu chân dài, nhanh chóng biến mất trong bão tuyết.
Trời sắp tối, nhiệt độ xung quanh giảm xuống, không lâu nữa sẽ hạ xuống thấp nhất.
Bắc Vũ Đường rốt cuộc thấy được một hang động hơi lộ ra trong tuyết.
"Mông, qua đó."
Đầu sư tử to của Viêm Mông nhìn về phía Bắc Vũ Đường chỉ, rất xa thấy được một nửa cửa hang bị tuyết chôn vùi.
Bắc Vũ Đường trượt từ trên người Viêm Mông xuống, vừa chạm đất, đôi chân đã lún sâu trong tuyết, ước chừng đến đùi cô.
Hai người bắt đầu đào ra một lối đủ để họ vào.
Viêm Mông nhìn xung quanh, bên trong rất khô ráo, không ẩm ướt.
Bắc Vũ Đường vào, nhìn thấy một lớp lá cây hơi mỏng trong góc, dùng cách nguyên thuỷ nhất bắt đầu nhóm lửa, khi lửa bùng lên, Viêm Mông đã nhặt được một đống củi bên ngoài vào để đốt.
Hang không quá lớn, nhưng đủ để hai người ở.
Ánh lửa trong hang sáng lên, cả hang động trở nên ấm áp hơn.
Bắc Vũ Đường thấy Viêm Mông lại định ra ngoài, lập tức ngăn cản, "Khuya rồi, đừng ra ngoài. Chỗ củi này đủ đốt đến bình minh.
Viêm Mông nhìn cô, "Anh đi tìm đồ ăn."
Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Không ăn một bữa cũng không sao. Giờ bên ngoài quá lạnh, nếu anh có chuyện gì thì mất nhiều hơn được. Nghe lời"
Viêm Mông cuối cùng nghe lời cô không ra ngoài.
Giờ hai người xem như nghèo trắng tay, không có gì cả.
Bên ngoài gió lạnh phất phơ, có tuyết cản lại, gió lạnh không vào được trong hang, chỉ là cửa động cần phải thường được dọn sạch. Nếu không cẩn thận, họ có thể bị tuyết vùi.
Hai người không dám ngủ sâu, thường tỉnh lại để dọn tuyết ngoài cửa hang.
Viêm Mông hoá thành sư tử, hai người dựa gần nhau ở trong góc sâu nhất hang, an tĩnh nghe tiếng lửa lộp bộp.
"Bắc, anh thật sự là Tà Thần à?" Viêm Mông đột nhiên hỏi, giọng trầm thấp nặng nề.
"Không phải." Bắc Vũ Đường trịnh trọng nói.
"Thật sao?"
"Chẳng lẽ anh cũng cảm thấy em là Yêu vu mà không phải Vu sư à?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.
Viêm Mông vội vàng nói: "Đương nhiên không phải. Em không thể nào là Yêu vu. Em có thể cầu được sự che chở của Thiên Thần cho đám người Ân Lâm, Đoá Cửu. Em có thể biết trước thiên tai sẽ đến, sao em có thể là Yêu vu."
"Đúng vậy. Sao em có thể là Yêu vu được."
Đạo lý dễ hiểu như vậy, bọn họ lại có thể dễ dàng bỏ qua.
Không phải họ mắt mù, chính là vì họ vô tâm.
Bắc Vũ Đường thấp thấp nói, "Nếu em không phải Yêu vu, vậy lời Vu sư già nói, sao có thể tin."
Viêm Mông đã hiểu, đôi mắt ảm đạm sáng bừng.
"Bắc, em sẽ không rời khỏi anh đúng không?" Câu này hắn hỏi rất cẩn thận, thậm chí còn hối hận vì mình đã hỏi ra câu này.
Hắn đột nhiên sợ nghe được đáp án.
Hai chữ 'không đâu' nghẹn ở cổ họng, không thể bật thành tiếng.
Cô không muốn lừa hắn, lừa một người đơn thuần như hắn.
Nhưng mà, cô không dám nói ra tình hình thực tế.
Bắc Vũ Đường đổi một cách nói khác, "Chỉ cần Thiên Thần cho phép."
Viêm Mông lại nói: "Vậy mỗi ngày anh đều sẽ cầu nguyện Thiên Thần, cầu ngài để em luôn ở bên anh."
Bắc Vũ Đường nhìn bộ dáng cười ngốc nghếch của hắn, cười nhẹ, "Đồ ngốc."
Viêm Mông thấy cô cười, cũng cười theo.
Ngoài hang động rét lạnh, trong hang lại nhàn nhạt ấm áp.
Lúc này, hai người nghe được tiếng bước chân động vật đạp trên tuyết, âm thanh đó ngày càng gần, rất nhanh trước cửa hang động có một đôi mắt phiếm ánh sáng xanh.
"Gào gào"...
Đó là một con Thứ lang khổng lồ, hơn nữa còn là một con Thứ lang cực kỳ đói.
Nó không trốn trong hang động tránh rét, lại cõng tuyết ra ngoài tìm đồ ăn, đủ thấy nó đang rất đói.
Lúc thấy Bắc Vũ Đường và Viêm Mông, nó lập tức trở nên hưng phấn.
Đôi mắt phiếm ánh sáng xanh nhìn họ chằm chằm, nó đã coi họ thành đồ ăn của nó.
"Gào" một tiếng, con Thứ lang kia lao vào.
Bắc Vũ Đường nhăn mày, tuyệt đối không thể để nó xông đến.
Với thân thể to lớn của nó, nếu nó va mạnh vào đây, hang động khó khăn lắm mới tìm được này sẽ bị phá huỷ.
Bắc Vũ Đường nhanh chóng quyết định, xông ra ngoài.
Thứ lang không ngờ con mồi lại ra ngoài, cho là cô muốn bỏ trốn.
Thấy Bắc Vũ Đường ra, Viêm Mông cũng ra theo. Lúc này ngoài hang, Bắc Vũ Đường đã đang vật lộn với Thứ lang. Sức của Thứ lang rất lớn, cho dù nó cực kỳ đói, nhưng người thường vẫn không thể sánh bằng.
Bị Bắc Vũ Đường và Viêm Mông đồng thời giáp công, con Thứ lang kia bay ra ngoài. Nếu là trước kia, nó sẽ chạy trốn, nhưng giờ đó đã đói đến phát điên, chỉ muốn nuốt hai người này vào bụng.
Bởi vì đói, thứ lang không buông tay, còn cành đánh càng hăng.
Bắc Vũ Đường để ý một chỗ trên cơ thể nó vẫn luôn tránh họ, lập tức đoán được đó có thể là điểm yếu của nó.
"Lúc em đánh chính diện, anh công kích mông nó."
Thứ lang thấy mình không thể nuốt hai con mồi nhỏ này vào bụng, trở nên không kiên nhẫn, thấy Bắc Vũ Đường lao thẳng đến, vừa lúc phát tiết được sự buồn bực của nó.
Lúc Bắc Vũ Đường cứng rắn chống lại một kích của nó, Viêm Mông đã lặng yên ra sau nó, một vuốt đánh về mông nó.
"Gào!"
Thứ lang hét thảm, đôi lập tức che chặt mông.
Quả nhiên là chỗ đó!
"Anh tấn công chính diện nó, em đi đánh lén." Bắc Vũ Đường phân phó.
Hai người lập tức đổi vị trí, Viêm Mông ở trước, Bắc Vũ Đường ở sau. Bắc Vũ Đường đảo mắt, thấy cách đó không xa có một cây gậy gỗ to dài, nhanh chóng cầm lấy nó.
Lúc này Viêm Mông đang thu hút sự chú ý của Thứ lang, mà Bắc Vũ Đường lặng lẽ tới gần.
Thứ lang rất thông minh, ăn đau một lần, tất nhiên che chặt mông nó. Đuôi nó che chặt mông, muốn chọc thủng, cần dịch cái đuôi của nó đi.
Bắc Vũ Đường nắm một cầu tuyết, ném về phía mông nó.
Thứ lang cảm nhận có tập kích, đuôi theo bản năng quất qua.
Ngay lúc này, Bắc Vũ Đường đánh ra Hàn Băng Chưởng, cách không định trụ nó một giây, đồng thời, một tay khác cũng xuất ra, chọc về phía mông nó.
Lần này, Bắc Vũ Đường dùng toàn bộ sức lực.
Chỉ thấy cây gậy gỗ to dài kia trực tiếp đâm vào cúc hoa của nó, cuối cùng chôn thật sâu, chỉ để lại cái đầu bên ngoài.
Đồng thời, rừng rậm vang lên tiếng kêu thảm thiết, mang theo phẫn nộ và hoảng sợ.
"Gào, gào, gào..."
Thứ lang như phát điên quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, đôi mắt phiếm ánh sáng xanh tràn đầy phẫn nộ. Nó bất chấp công kích Bắc Vũ Đường, lúc nó xoay người, Viêm Mông đã một vuốt đánh về phía cúc hoa của nó, vừa lúc cắm nốt cây gậy gỗ còn bên ngoài vào trong thân thể nó.
Thân thể Thứ lang cứng đờ, rồi ngã sang một bên, bắn lên vô số bông tuyết.
Con thứ lang kia nằm thẳng trên nền tuyết, không nhúc nhích.
Bắc Vũ Đường và Viêm Mông tiến lên, nó đã tắt thở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.