Editor: Bạch Diệp Thảo
Điều kiện sinh hoạt của bộ lạc Giống Cái rất kém, nơi này không có thịt ngon để ăn, không có thú nhân ân cần tặng trái cây cho các cô.
Mấy người lúc trước vốn còn rất bất bất mãn với hành vi hạn chế khu vực hoạt động của mình trong phòng đá, giờ biết nguyên nhân rồi, đều hiểu hành động của họ. Bây giờ điều kiện ác liệt như vậy, nhớ lại cuộc sống lúc còn ở bộ lạc Sư Viêm, mấy người đều vô cùng hoài niệm.
"Tớ muốn về quá, tớ không thích ở nơi này tí nào." Diệp Xảo Xảo chống khuôn mặt nhỏ, đáng thương nói.
Cô gái tóc vàng cũng oán giận theo, "Nơi này ăn toàn cơm heo, thịt cũng là chẳng ra gì, thật sự coi chúng ta là dã thú à! Thật đúng là một nơi không thể sống mà!"
Mấy người không ngừng oán giận bộ lạc Giống Cái, lại thấy Bắc Vũ Đường ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần, cả đám đều tỏ vẻ bội phục.
"Vũ Đường, cậu thật lợi hại, đi đâu cũng thích ứng được." Diệp Xảo Xảo sùng bái nhìn cô.
Cô gái tóc vàng cười nói: "Tôi thấy cô ta giống như con gián ấy, hoàn cảnh tệ hơn nữa vẫn sống tốt lành. Ai như chúng ta, không chịu nổi."
Tiền Hiểu Nguyệt cũng kinh ngạc cảm thán năng lực thích ứng của bạn tốt, sao trước kia cô ấy không phát hiện Vũ Đường lợi hại đến vậy! Từ sau khi đến thế giới xa lạ này, sự bình tĩnh và cơ trí của cô đều làm cô ấy kinh ngạc không thôi.
Cô gái tóc vàng tiến qua, cười tủm tỉm nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nghich-tap-boss-than-bi-dung-treu-choc-lung-tung/964623/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.