Editor: Bạch Diệp Thảo
Đội ngũ của họ càng ngày càng nhiều, mấy người Bắc Vũ Đường trước sau bảo trì đội ngũ của mình, không can thiệp chuyện của người khác, đôi khi sẽ có mấy bé con chạy qua xin canh thịt, Bắc Vũ Đường sẽ cho.
Một đám đều rất ăn ý, không quấy rầy họ, lúc gặp nguy hiểm, mấy người Bắc Vũ Đường cũng không ra tay. Khi đó, có người trong nhóm bị nhốt lúc trước hỏi họ vì sao không hỗ trợ, Bắc Vũ Đường chỉ trả lời: "Trên đời không ai có nghĩa vụ giúp ai. Bản thân không học được cách mạnh lên, thì chỉ có thể là con cá nằm trên thớt chờ bị xẻ thịt. Ở mạt thế, các người nếu vẫn muốn người khác làm giúp mình, vậy thì cái chết đã đến gần lắm rồi."
Từ đó về sau, không còn ai mở miệng bảo họ hỗ trợ, lúc gặp zombie, gặp nguy hiểm đều tự mình học cách giải quyết.
Sắp đến căn cứ phương Bắc, họ lại gặp một nhóm người, một người trong đó còn là người quen cũ.
Bắc Vũ Đường nhìn Bối Nhân Nhân ở trong nhóm người đó thì có chút kinh ngạc.
Không phải ả nên đi căn cứ phương Nam trước à, sao lại tới căn cứ phương Bắc rồi?
Bắc Vũ Đường chỉ nhìn qua ả một cái, cũng không dừng lại, mà Bối Nhân Nhân nhìn thấy Bắc Vũ Đường thì đôi mắt ảm đạm lập tức tỏa sáng.
Ả vốn định đến căn cứ phương Nam, nhưng mà nửa đường bị cướp đánh, sau đó được cứu, giờ theo đại đội đến căn cứ phương Bắc.
Ả cứ nghĩ mình trọng sinh một lần thì vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nghich-tap-boss-than-bi-dung-treu-choc-lung-tung/964608/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.