Chương trước
Chương sau
Editor: Bạch Diệp Thảo
Khi Biên Dực Thú tiếp cận, những Biên Dực Thú đó như là nghe được mệnh lệnh nào đó, đều vòng qua chiếc thuyền, hướng thẳng về phía Vạn Thú Thành. Các tu sĩ trên tường thành lập tức thấy một màn kỳ lạ như thế.
Dù là Biên Dực Thú hay là yêu thú cao giai, không một con nào dám tới gần cái thuyền kia.
Tu sĩ và yêu thú chém giết nhau, không biết là nghĩ giống nhau hay là đã thương lượng trước, đều tránh thật xa cái thuyền buồm làm người ta cố kị kia. Giết chóc vô biên vô hạn, toàn bộ thiên địa đều chìm trong hơi thở tử vong, chỉ có chiếc thuyền kia vẫn vững như Thái Sơn, an tĩnh lặng đó.
Mỗi một người hoặc yêu thú chết đi, hình thành nên hơi thở giết chóc tử vong, oán niệm đều không ngừng tiến vào cơ thể Yểm.
Hai ngày sau, tu sĩ của các đại tông môn đều lục tục gia nhập chiến trường, có những người này gia nhập, nhân tu vốn rơi vào hoàn cảnh xấu dần có thể chống lại yêu thú.
Chiếc thuyền buồm đặc thù kia tất nhiên cũng khiến các đại tu sĩ chú ý, nhưng vì đã được tu sĩ Vạn Thú Thành phổ cập, đều biết sự tồn tại của nhân vật siêu nhiên kia.
Ai cũng không dám quấy rầy, bởi vì có mấy tu sĩ khinh người muốn đi qua tìm tòi, chỉ là vừa đến gần đã hoá thành tro tàn. Một màn này rất nhiều người đều thấy rõ, nên không ai dám khiêu chiến y.
Tình hình như vậy kéo dài liên tục năm ngày, Yểm vẫn luôn nhắm mắt hấp thu oán khi bỗng mở bừng mắt ra. Y nhìn về phía Vạn Thú Lâm, Bắc Vũ Đường cũng theo ánh mắt y nhìn lại, sâu trong Vạn Thú Lâm bỗng truyền đến tiếng gần rung động trời đất.
Tiếng gầm kia vừa xuất hiện, toàn bộ đại địa mới thôi run rẩy, toàn bộ yêu thú đồng thời gầm to, âm thanh vang tận trời cao. Nếu không phải có phòng ngự của thuyền, chỉ sợ cũng sẽ bị sức mạnh khổng lồ của vạn thú tề minh làm bị thương.
Rất nhanh toàn bộ tu sĩ thấy trên bầy trời có hai đạo ánh sáng, đó là ánh sáng phát ra chỉ khi có tu sĩ tranh đấu.
Người trên tường nhìn thấy một đạo ánh sáng, có người nhạy bén nhận ra, kinh hỉ thành tiếng, "Là Thương Quyết tôn thượng!"
"Thật tốt quá, Thương Quyết tôn thượng tới rồi!"
"Thương Quyết tôn thượng đang chiến đấu với Vạn Thú Vương!"
Mọi tu sĩ đều lộ ra nụ cười vui sướng. Sự tồn tại của Thương Quyết giống như Định Hải Thầm Châm của tu sĩ Nhân tộc vậy. Y xuất hiện, không thể nghi ngờ là sự ủng hộ đối với toàn bộ tu sĩ.
Bắc Vũ Đường ngửa đầu nhìn hai người đánh nhau đến khó phân trên chín tầng mây.
Đây là thực lực của người mạnh nhất, thực sự khủng bố.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời nhìn trận chiến đấu trăm năm khó gặp này.
Khi Bắc Vũ Đường đang dồn hết tâm trí xem, nàng nghe được một tiếng hừ lạnh khó chịu, âm thanh lạnh lùng ấy lập tức kéo sự chú ý của Bắc Vũ Đường về.
Bắc Vũ Đường quay đầu thì thấy Yểm xụ khuôn mặt đen sì của mình xuống.
"Ngươi rất sùng bái Thương Quyết?" Yểm cười như không cười nhìn nàng, ánh mắt kia làm tiểu tâm can Bắc Vũ Đường run bần bật. .
||||| Truyện đề cử: Thanh Đàm |||||
Bắc Vũ Đường nhìn y, không biết có phải ảo giác của nàng không, nàng cảm giác trong giọng y lộ ra hương vị âm trắc khó chịu.
"Không sùng bái, người ta sùng bái nhất là đại nhân ngày." Bắc Vũ Đường giật mình nói.
Yểm hừ lạnh một tiếng, không chọc thủng lời nói dối của nàng.
Qua chuyện vừa rồi, Bắc Vũ Đường không còn tâm tư đi xem trận chiến nữa, thường thường nhìn qua Yểm, chỉ thấy ánh mắt y lạnh lùng nhìn lên phía trên.
Khi trận đại chiến thế kỉ này sắp kết thúc, thuyền buồm vẫn luôn bất động bắt đầu di chuyển.
Bởi vì trận chiến đấu xuất sắc tuyệt luân kia hấp dẫn ánh mắt của mọi người, khi thuyền rời đi, không ai chú ý, đến khi trận chiến kết thúc, họ mới phát hiện chiếc thuyền đã biến mất.
Sau khi nhóm Bắc Vũ Đường rời đi, trận chiến kia cũng kết thúc.
Mọi người nghe được tiếng Vạn Thú Vương rung trời từ đỉnh đầu truyền đến, "Thương Quyết, lần này ta không địch lại ngươi. Lần tiếp theo, ta nhất định phải đòi lại gấp đôi."
Âm thanh kia vừa dứt, toàn bộ yêu thú nhận được mệnh lệnh của yêu thú cao giai, rút đi như triều rút, chỉ để lại đại địa ngập tràn vết thương.
Tu sĩ Nhân tộc đứng trên tường thành thấy yêu thú rời đi thì hoan hô, một đám đều sùng bái nhìn thân ảnh cao dài phía chân trời kia, y cứ như vậy lặng đứng ở vị trí thuyền buồm lúc trước.
Mày Thương Quyết khẽ nhúc nhích, rõ ràng y cảm nhận được hơi thở của tiểu nha đầu kia ở đây, tuy rất nhạt, nhưng chắc chắn không sai.
Trưởng lão Hoá Thần kỳ của các đại môn phái sôi nổi kéo tới, không chờ họ mở miệng, Thương Quyết đã trực tiếp xoay người rời đi, để lại cho họ cái bóng. Một đám nhìn người đảo mắt đã biến mất, đều sững sờ tại chỗ.
Người phản ứng lại đầu tiên tất nhiên là Đại trưởng lão Phương trưởng lão của Ẩn Tiên Tông, cười ha hả nói: "Chư vị đừng trách, Thái thượng trưởng lão chính là người như vậy."
Trưởng lão các phái có cái bậc đi xuống, tất nhiên cũng sẽ không so đo với Đệ nhất tu sĩ giới Tu Chân.
Cuộc gặp mặt xấu hổ này cứ như vậy bị cho qua.
Cùng lúc đó, trên thuyền buồm, Yểm đang dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường bị y nhìn đến nổi hết cả da gà da vịt, y nhìn nàng như vậy ước chừng một phút rồi đó.
"Yểm đại nhân, ngài......"
Nàng còn chưa hỏi xong đã bị Yểm vô tình ngắt ngang, "Ngươi là đệ tử của Ẩn Tiên Tông?"
Bắc Vũ Đường thấy y đột nhiên hỏi vậy, thầm rùng mình, có dự cảm không tốt, "Đúng vậy."
Khoé môi lãnh ngạnh của Yểm hơi cong lên, "Có muốn về không?"
Mẹ ơi, ngươi hỏi thế, quỷ cũng biết là không có ý tốt nhá!
Bắc Vũ Đường lập tức lắc đầu, "Không muốn."
Yểm nhíu mắt lại, hừ lạnh uy hiếp một tiếng, âm trắc hỏi: "Thật sự không muốn sao?"
Ánh mắt kia đang truyền đạt chính xác một tin "Ngươi dám không muốn, diệt ngươi".
Khoé môi Bắc Vũ Đường hơi giật giật, gian nan nhả ra một chữ, "Muốn."
Yểm cong môi lên, rất vừa lòng sự thức thời của nàng.
"Đi Ẩn Tiên Tông."
Theo lệnh của y, thuyền buồm lập tức hướng thẳng về phía Ẩn Tiên Tông.
Bắc Vũ Đường thấy vậy, sắc mặt hơi cứng.
Yểm đột nhiên nhìn nàng một cái, âm trắc hỏi, "Sao nào, không muốn?"
"Muốn chứ, muốn chứ." Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm đáp lời, lòng thầm than, quả nhiên trước sức manh tuyệt đối, không thể không nghẹn khuất.
Y đến Ẩn Tiên Tông làm gì?!
Bắc Vũ Đường có phần lo lắng, tu vi của y khủng bố, nếu muốn làm gì thì chắc chắn họ không thể ngăn cản. May mà Ẩn Tiên Tông còn có một vị Thương Quyết có thể đối phó với y.
Bắc Vũ Đường nhìn y, dù có muốn ngăn cản chỉ sợ cũng không cản được.
Nếu y muốn đến Ẩn Tiên Tông, với thực lực của y, không ai có thể ngăn cản.
Với tốc độ của thuyền buồm thì có thể nhanh chóng về Ẩn Tiên Tông, nhưng người nào đó lại không sốt ruột đến thế, trên đường đi còn vòng qua Bắc Hải đại chiến với giao long một trận, rút đi long tinh cộng sinh của con giao long kia rồi mới vui vẻ thoải mái đến Ẩn Tiên Tông.
Khi họ trở lại Ẩn Tiên Tông thì đã là một tháng sau thú triều đại chiến.
Toàn bộ tu sĩ khi nhắc về thú triều đại chiến đều sẽ nhắc đến trận chiến xuất sắc tuyệt luân của Thương Quyết và Vạn Thú Vương, cùng với chủ thuyền thần bí của chiếc thuyền buồm kia.
Tới Ẩn Tiên Tông, Bắc Vũ Đường thu lại Ẩn Giao Sa, Yểm ở bên cạnh không biết đã thay đổi toàn bộ dung mạo, khí chất và tu vi từ lúc nào, người trước mắt giờ là một người diện mạo thường thường, khí chất thường thường, tu vi Kim Đan.
Loại người như vậy, trong giới Tu Chân mỹ nhân như mây, chính là thuộc loại xấu nam. Đương nhiên, nếu là trần thế, vẫn có thể được xưng là một công tử ôn nhu.
Bắc Vũ Đường đưa lệnh bài ra, đệ tử trông cửa lạnh lùng nhìn nàng, mặt không biể tình cho đi.
Vừa vào Ẩn Tiên Tông, Bắc Vũ Đường nhạy bén phát hiện ánh mắt người chung quanh nhìn mình rất không thích hợp. Ánh mắt họ nhìn mình là chán ghét không thèm che dấu.
Đúng, không sai, là chán ghét.
Phải biết Bắc Vũ Đường là người có chỗ dựa cường đại làm bối cảnh, dù Tất Tư Vũ giở trò quỷ, làm không ít người không thích nàng, nhưng là chưa từng có ai dám lộ ra biểu tình này trước mặt nàng.
Giọng nói lạnh lùng của Yểm truyền vào tai Bắc Vũ Đường, "Xem ra ngươi ở trong tông cũng thật thảm, chậc chậc."
Hai tiếng "chậc chậc" cuối cùng mang theo hương vị vui sướng khi người gặp hoạ.
Bắc Vũ Đường cười gượng ha hả hai tiếng.
Vừa mới có ba ngoại môn đệ tử đi qua người họ, ánh mắt nhìn Bắc Vũ Đường phải gọi là lạnh buốt.
Đi ra ngoài một chuyến, trở về đã thành như vậy, nếu nói không xảy ra cái gì thì chắc chắn là nói xạo, còn đã xảy ra chuyện gì, Bắc Vũ Đường gần như không cần tốn sức suy nghĩ đã biết là ai làm.
Tất nhiên là đám người Tất Tư Vũ đã làm gì đó, còn là cái gì, dựa theo tác phong nhất quán của Tất Tư Vũ, Bắc Vũ Đường đã đoán được bảy tám phần.
Khi Bắc Vũ Đường vừa tiến vào sơn môn, đệ tử thủ vệ đã báo cáo lên trên ngay lập tức. Đường chủ Chấp Pháp Đường biết Bắc Vũ Đường về, lập tức thông tri trưởng môn và các vị trưởng lão khác.
Bắc Vũ Đường còn chưa bước chân vào động phủ của mình thì đã thấy một đạo ánh sáng hướng thẳng về phía mình, một nam tử diện mạo thanh tuyển phi kiếm xuống, vội đi về phía nàng.
Bắc Vũ Đường nhìn người tới, người này chính là Đại đệ tử thủ tịch dưới toà Bắc mẫu – Vân Ẩn.
"Vân Ẩn sư huynh." Bắc Vũ Đường nhìn người tới, đã đoán ra mục đích của hắn.
Vân Ẩn vừa thấy tiểu sư muội, vội vàng hỏi: "Sư muội, cuối cùng muội cũng trở lại rồi. Thời gian này muội đi đâu? Muội có biết sư phụ và Bắc trưởng lão đều rất gấp rồi không?"
"Nói ra thì rất dài. Sư huynh đến đây có chuyện gì quan trọng sao?"
Được nàng nhắc nhở, Vân Ẩn cũng nhớ ra mục đích mình tới, "Sư muội, Lâm Siêu chết có liên quan gì đến muội không?"
Bắc Vũ Đường nghe hắn hỏi thế, thầm than một tiếng, quả nhiên là việc này.
"Không liên quan." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.
"Thật sự không liên quan?" Vân Ẩn không nhịn được mà hỏi lại một lần.
Bắc Vũ Đường gật đầu khẳng định.
Tàn hại đồng môn chính là chuyện trọng đại, dù sư muội có Bắc trưởng lão và sư tôn che chở, chỉ sợ cũng sẽ phải chịu trọng phạt. Giờ thấy nàng bình tĩnh như thế, hắn cũng đã tin là sư muội vô tội.
Thật ra, hắn cũng không tin là sư muội sẽ tàn hại đồng môn. Chỉ là mấy người kia thề son sắt, còn thống nhất một lời. Lâm Siêu cũng không phải đệ tử bình thường, mà đệ tử của Phong sư thúc bênh vực người mình nhất, biết đệ tử của mình bị đồng môn làm hại, há có thể ngồi không mặc kệ?
Giờ chỉ còn chờ sư muội về để tìm hiểu chuyện này.
Vân Ẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không liên quan đến muội thì tốt rồi. Chúng ta tuyệt đối không để muội chịu oan uổng."
"Chúng ta đi Ẩn Tiên Điện, nói rõ việc này."
"Được."
Bắc Vũ Đường đi theo Vân Ẩn đến Ẩn Tiên Điện, Yểm tất nhiên cũng đuổi kịp.
Lúc này Vân Ẩn mới chú ý sự tồn tại của y, "Đây là?"
Bắc Vũ Đường rất sợ Yểm nói ra mấy câu kiểu chủ nhân gì đó, vội vàng nói: "Một bằng hữu của muội, có ân cứu mạng muội."
Những lời này cũng không phải nói dối.
Nếu không phải y xuất hiện, nàng đã sớm bị mấy Kim Đan tu sĩ kia ăn tươi nuốt sống.
Bắc Vũ Đường nói xong, thấy Yểm không phản ứng gì thì thở phào nhẹ nhõm.
May mà y không chọc phá nàng.
Ba người ngự kiếm phi hành, rất nhanh đã đến cửa Ẩn Tiên Điện. Đệ tử ngoài cửa thấy Bắc Vũ Đường thì cũng coi như tốt hơn những đệ tử kia, không lộ ra địch ý gì với Bắc Vũ Đường, chỉ là khi Yểm chuẩn bị vào, hai đệ tử chìa tay ngăn cản y.
"Hai vị sư huynh, đây là một bằng hữu của ta, cũng có liên quan đến chuyện này, nên phiền hai huynh để y vào." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.
Hai người kia nhìn nhau, lại đánh giá người trước mắt, cuối cùng hạ tay xuống.
Khi ba người tiến vào đại điện, trước chính điện đã có mấy vị trưởng lão ngồi vững, chính giữa là trưởng môn, vị trí đầu tiên bên trái là Đại Trưởng lão – Thanh Phong trưởng lão, vị trí đầu tiên bên phải là phụ thân của Bắc Vũ Đường – Bắc trưởng lão.
Phía dưới còn có Bắc mẫu, Đường chủ Chấp Pháp Đường, sư phụ của Lâm Siêu – Cảnh Quang, cùng với sư phụ của Bách Lý Tầm Phong – Huyền Không, cùng mấy vị trưởng lão và phong chủ.
Chính giữa đại điện còn lại đám Tất Tư Vũ và Triệu Vân đang đứng còn có Bách Lý Tầm Phong đi theo Huyền Không chân nhân đến.
Đám người Triệu Vân thấy Bắc Vũ Đường, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Huyền Thanh Tử là chưởng môn, mở miệng nói trước, "Được rồi, giờ Vũ Đường đã trở lại. Chuyện kia rốt cuộc thế nào cũng nên có kết quả, miễn cho các đệ tử phỏng đoán lung tung."
Mọi người không dị nghị, chờ lão tiếp tục.
Huyền Thanh Tử nhìn về phía Bắc Vũ Đường, tất nhiên cũng chú ý người bên cạnh nàng, "Vũ Đường, vị này là ai?"
Đối với câu hỏi của chưởng môn, Bắc Vũ Đường cung kính trả lời: "Là ân nhân của Vũ Đường."
Cảnh Quang chân nhân trực tiếp nổi giận nói: "Ngươi nghĩ đây là nơi nào, ai cũng có thể tuỳ tiện tiến vào sao?"
Không chờ Bắc Vũ Đường nói, Yểm đã lành lạnh nói: "Nơi nào? Còn không phải là cái điện rách à."
Y vừa nói xong, sắc mặt mọi người hơi thay đổi, đặc biệt là Cảnh Quang chân nhân, càng là trợn mắt giận mà trừng.
Bắc Vũ Đường thì muốn mắng chửi người, giờ nàng muốn bóp chết y luôn rồi đây này.
Tên này chắc chắn là cố ý! Cố ý thêm phiền cho nàng."
Bắc phụ mở miệng hỏi: "Đường Nhi, đây là ai?"
Bắc Vũ Đường hiểu ý phụ thân, lập tức tiếp lời, hoàn toàn không cho tên kia có cơ hội mở miệng nói chuyện, "Khởi bẩm chưởng môn, các vị trưởng lão, bằng hữu này của đệ tử cũng có liên quan đến chuyện này, cho nên mới dẫn y đến đây."
Chưởng môn cũng không muốn làm căng quá, cười nói: "Được, một khi đã vậy thì ở lại đi. Lần này tìm con qua, hẳn con cũng đã rõ lý do, vậy nói đi, chuyện Lâm Siêu là sao?"
Bắc Vũ Đường biểu tình lạnh lùng, nhìn qua đám Tất Tư Vũ một cái, âm thanh thanh lãnh vang lên trong đại điện, "Về chuyện mấy sư đệ lên án ta giết Lâm Siêu sư đệ, thứ ta không thể nhận. Lâm Siêu sư đệ chết không có liên quan gì đến ta."
Nàng vừa dứt lời, Triệu Vân đã tức giận nói: "Ngươi giết Lâm Siêu sư đệ, chúng ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn muốn giảo biện!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.