Chương trước
Chương sau
Editor: Bạch Diệp Thảo
"Đặc biệt là thời gian trước khi Vũ Đường mất tích." Kha Diệc Dương trầm giọng nói.
"Không thành vấn đề." Lão K không ngạc nhiên chút nào.
Bắc Vũ Đường chết, người được lợi nhất là ai, vừa xem đã biết.
Dương Ức Liễu là hiềm nghi lớn nhất, điều tra ả là bình thường.
Lão K nghe ra được sự mệt mỏi trong giọng hắn, "Yên tâm, cô ấy sẽ không sao."
Lão K không khỏi cảm thấy may mắn, chỉ vớt được xích sắt chứ không có thi thể. Tuy mọi người đều rõ ràng, khả năng cô còn sống không cao, nhưng không thấy thi thể thì vẫn còn hy vọng.
Để lại một hy vọng cho Kha Diệc Dương, đối với y mà nói chính là kết quả tốt nhất.
Dương Ức Liễu gây án rất kín đáo, sau đó còn thu dọn rất sạch sẽ, như vậy càng có vẻ không bình thường.
Trên thế giới này không có tội phạm hoàn mỹ, chỉ có chứng cứ bị xem nhẹ.
Lão K kéo tơ lột kén, cuối cùng cũng tìm được chứng cứ.
Mỗi lần Kha Diệc Dương hỏi tiến triển thế nào, y đều lựa chọn dấu diếm.
Lão K hiểu rõ tính cách của Kha Diệc Dương, nếu y xác nhận là Dương Ức Liễu, vậy hắn sẽ tự mình ra tay giết ả. Vì không để hắn phạm pháp, lão K tự tiện tiết lộ manh mối mình tra được cho cảnh sát, để cảnh sát khống chế Dương Ức Liễu trước.
- Dương gia-
Khi cảnh sát đứng trước mặt Dương Ức Liễu, cả người ả đều ngây ngốc.
"Dương Ức Liễu, cô bị nghi ngờ có liên quan đến vụ thuê người giết hại Bắc Vũ Đường, mời cô về cục cảnh sát điều tra cùng chúng tôi."
Hai cảnh sát tiến lên, một trái một phải khống chế Dương Ức Liễu.
Dương Ức Liễu giãy giụa, "Tôi không có, các người không thể dẫn tôi đi."
Mẹ Dương cũng ngốc, "Các người có nhầm lẫn gì không, con gái của tôi không thể giết người được."
"Có giết người hay không, về cục cảnh sát điều tra cùng chúng tôi thì sẽ biết. Chúng tôi sẽ không oan uổng bất kỳ ai." Cảnh sát dẫn đầu xử theo phép công trả lời mẹ Dương.
"Mang đi."
Ra lệnh một tiếng, hai cảnh sát còng tay Dương Ức Liễu lại, áp ả rời khỏi Dương gia.
"Mommy, mau đi tìm ba ba." Dương Ức Liễu bình tĩnh lại, hô với mẹ Dương.
Chờ khi Dương Ức Liễu bị mang đi, mẹ Dương hoang mang rối loạn gọi cho Dương Bỉnh Quang.
Dương Ức Liễu nhận được điện thoại cũng trợn tròn mắt.
"Bà nói cái gì?" Dương Bỉnh Quang cả kinh hô.
"Liễu Nhi bị cảnh sát mang đi rồi. Họ nói nó giết Bắc Vũ Đường. Đây là vu hãm, Liễu Nhi sao có thể giết người. Ông mau đi tìm bạn học của ông, bảo ông ấy thả Liễu Nhi ra đi." Mẹ Dương vội nói.
Dương Bỉnh Quang trầm giọng, "Tôi biết rồi. Bà ở nhà, đừng đi loạn."
Đúng lúc này, bí thư đẩy cửa vào.
"Chuyện gì?" Tâm tình Dương Bỉnh Quang không tốt.
Bí thư nhìn thoáng qua lão tổng mặt âm trầm, trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn báo cáo, "Dương tổng, dân mạng đang nhằm vào chuyện Đại tiểu thư giết hại Bắc Vũ Đường."
Bí thư tự mình mở vài đoạn video cho Dương Bỉnh Quang xem, trên video là hình ảnh cảnh sát áp giải Dương Ức Liễu lên xe.
"Thuê thuỷ quân khống chế dư luận lại." Sắc mặt Dương Bỉnh Quang đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
"Vâng."
Tuy bí thư cảm thấy thuê thuỷ quân cũng không khống chế được hướng đi của dư luận, nhưng vẫn đồng ý.
Dương gia bên này vừa mua thuỷ quân tẩy trắng, làm sáng tỏ Dương Ức Liễu chỉ là hỗ trợ điều tra, sau lưng đã bị người ta đào ra chứng cứ mua thuỷ quân, như vậy dân mạng càng bị chọc giận.
Cùng lúc đó, trên mạng còn tuôn ra tin Dương gia bên kia có mạng lưới quan hệ với chính phủ, cụ thể là ai thì không chỉ tên nói họ, nhưng cũng đủ để dân mạng bùng nổ.
Một đám cắn chết Dương Ức Liễu và Dương gia không buông.
Đầu năm nay dân hận những người lạm dụng chức quyền, che dấu tội phạm lắm.
Khi Dương Bỉnh Quang tới tìm bạn học cũ, đối phương chỉ trả lời "Thương lắm mà chẳng giúp được."
Quan càng lớn thì càng coi trọng thanh danh.
Giờ Dương gia trở thành đối tượng mà mọi người kêu đánh đòi giết, ai dám dính vào. Cho dù có vô tội, cũng không ai dám ra tay, một khi đã dính vào, dù không có cũng biến thành có.
Mẹ Dương ở nhà khóc sướt mướt, làm Dương Bỉnh Quang bực bội không thôi.
"Đừng khóc. Dù có vận khí cũng bị bà khóc doạ chạy!" Lòng Dương Bỉnh Quang cũng không thuận.
"Chồng à, đó là con gái duy nhất của chúng ta, ông không thể thấy chết mà không cứu." Mẹ Dương đỏ mắt, thê ai nhìn Dương Bỉnh Quang.
Dương Bỉnh Quang tất nhiên cũng đau lòng, nhưng chuyện tới nước này thì ông ta cũng chẳng còn cách nào.
Bên Chính phủ thì bị Kha Diệc Dương chặn đường, ngay cả trên thương trường cũng bị Kha gia chèn ép. Giờ Kha Diệc Dương liên thủ với hai nhà khác chèn ép Dương gia, khiến tình cảnh Dương gia càng là dậu đổ bìm leo.
Tâm tình Dương Bỉnh Quang bực bội, nhìn mẹ Dương thì lại càng phiền lòng, "Con gái bị bà ảnh hưởng đấy, nó thông minh như thế mà lại tự nhiên ngu đến mức đi thuê người giết người."
Dương Bỉnh Quang đã tìm hiểu bên cục cảnh sát, chứng cứ vô cùng xác thực, muốn lật lại bản án là vô cùng khó khăn.
Trừ khi bọn họ có thể tìm được đồng loã được thuê, để bọn họ làm chứng cứ giả, nếu không rất khó xóa bỏ được tội danh của Dương Ức Liễu.
Hai gã vứt xác người kia lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Cảnh sát đang tìm, Kha Diệc Dương cũng phái người tìm, bên Dương gia cũng đang tìm.
Chỉ là diện mạo của hai gã chưa ai nhìn thấy bao giờ, ngay cả Dương Ức Liễu cũng chưa từng thấy.
- Kha gia-
Kha Diệc Dương lạnh nhạt nhìn lão K, "Vì sao cậu lại báo tin cho cảnh sát trước?"
Lão K nhìn hắn như vậy thì đã biết quyết định của mình lúc trước là đúng.
Y tuyệt đối không thể để hắn làm chuyện nguy hiểm, phạm phải sai lầm không thể cứu chữa.
"Diệc Dương, cô ta giết người, nên giao cho cảnh sát xử lý, pháp luật sẽ chế tài cô ta." Lão K nói.
Kha Diệc Dương phẫn nộ nhưng vẫn nhịn lại, "Cậu nghĩ như thế tôi sẽ buông tha cô ta sao?"
Lão K sợ hắn làm ra chuyện gì khác người, khuyên nhủ, "Diệc Dương, cậu bình tĩnh một chút. Nếu cậu xảy ra chuyện gì thì ai đi tìm Vũ Đường. Vũ Đường có lẽ đang ở đâu đó chờ cậu tới cứu đấy."
Đáy mắt Kha Diệc Dương có bóng tối vụt qua, "Yên tâm, tôi sẽ không để bản thân xảy ra chuyện. Người tổn thương cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ một ai."
Khi còn chưa báo thù được cho cô, hắn sẽ không để bản thân xảy ra chuyện.
Lão K nhìn hắn như vậy, rất lo lắng.
Nhưng mà, điều duy nhất có thể khẳng định lúc này đó là, hắn sẽ không xảy ra chuyện, nhưng chuyện sau đó thì y không biết.
Giờ y lại cầu nguyện, cầu nguyện Bắc Vũ Đường không chết, cầu nguyện cô trở về một lần nữa.
- ----
Án Dương Ức Liễu thuê người giết người có rất nhiều người trong xã hội chú ý, lần này mở phiên toà thẩm tra cũng là thẩm tra xử lý công khai, đây cũng là một cách trấn an dân tâm, tạo hình tượng cho Tòa án.
Tuy Dương Ức Liễu thề thốt phủ nhận, nhưng dưới vô số chứng cứ, Dương Ức Liễu không thể không cúi đầu.
Dưới sự biện hộ của luật sư, căn cứ vào vụ án chưa tìm được thi thể người bị hại, không biết có thể ngộ hại hay không, không thể phán ả giết người. Nhưng tội danh thuê kẻ giết người, cố ý tổn thương được thành lập.
Qua phán quyết, Dương Ức Liễu nhận hình phạt của tội cố ý thương tổn, căn cứ vào điều 292 bộ luật hình sự quy định, phán Dương Ức Liễu mười lăm năm tù giam, cùng với phạt 20 vạn.
Đúng lúc này, người bàng thính có người hắt một lọ nước vàng lên người Dương Ức Liễu.
Tình huống bất ngờ xảy ra khiến mọi người kinh sợ.
Dương Ức Liễu hét lên một tiếng.
Toàn bộ cảnh sát trong toà án lập tức tiến lên khống chế người đàn ông kia.
Dương Ức Liễu ngửi mùi nước tiểu phát ra trên người mình, sắc mặt xanh mét.
Dương Ức Liễu hét lên với người nọ, "Tao muốn kiện mày!"
Cảnh sát khống chế Dương Ức Liễu cảm xúc bất ổn lại, Dương Ức Liễu tức giận đến đỏ bừng mặt.
Người đàn ông bị khống chế chẳng để ý cười ha hả, "Mày kiện tao? Tao không sợ. Mày là một tội phạm giết người, loại đàn bà xấu xí như mày còn vọng tưởng thay thế Bắc Vũ Đường, thật là không biết xấu hổ."
Người đàn ông không ngừng dùng ngôn ngữ kích thích Dương Ức Liễu, sắc mặt Dương Ức Liễu âm trầm đến đáng sợ.
"Dẫn anh ta đi." Thẩm phán trầm mặt ra lệnh.
Dương Ức Liễu giống như chịu kích thích, liều mạng giãy giụa, muốn nhào về phía người kia, "Tao muốn giết mày, đồ khốn nạn! Tao không phải thế thân, Bắc Vũ Đường mới là thế thân!"
"Kha Diệc Dương là của tao, Bắc Vũ Đường nó có tư cách gì mà có được. Nếu nó không thức thời, không muốn rời đi, vậy đi tìm chết đi." Dương Ức Liễu điên khùng rống giận, vẻ mặt dữ tợn của ả dọa sợ mọi người ở đây.
"Tao có gì sai chứ, tao không sai. Con tiện nhân kia mới sai, nó vốn nên chết sớm đi. Nó chỉ là một đứa trẻ Dương gia chúng ta không cần thì vứt đi mà thôi. Năm đó ném nó xuống sông mà cũng không giết được nó."
"Nó quả nhiên là thiên sát cô tinh. Nó chính là một tai hoạ, tao giết nó thì có gì là sai. Chúng mày nên cảm ơn tao, nếu không có tao, nó sẽ khắc chết hết chúng mày."
Toàn bộ camera đều nhắm thẳng gương mặt của Dương Ức Liễu, mà lời ả nói ra càng kính bạo.
Kha Diệc Dương bàng thích tức giận đến nổi gân, nếu không phải lão K ấn chặt hắn xuống, chỉ sợ hắn sẽ lao lên giết người.
Dương Bỉnh Quang và mẹ Dương đồng thời trợn trắng mắt.
Sắc mặt Dương Bỉnh Quang chuyển từ xanh sang trắng, lại chuyển sang xanh, hung hăng trừng Dương Ức Liễu.
Ông ta dường như chưa bao giờ nhìn thấu con gái mình. Ông ta vẫn luôn nghĩ Dương Ức Liễu thông minh, không ngờ lại ngu như vậy. Mới bị người ta kích thích một chút đã không khống chế được cảm xúc, khai tuồn tuột ra hết.
Giờ nhóm truyền thông đều sôi trào, vây lấy Dương Bỉnh Quang và mẹ Dương.
"Dương tiên sinh, những gì con gái ông vừa nói có phải sự thật hay không? Bắc Vũ Đường là con gái Dương gia các người sao?"
"Các người lúc trước có phải thật sự vứt bỏ Bắc Vũ Đường hay không?"
"Dương tiên sinh, Dương phu nhân, xin hai người giải thích một chút."
......
Hội trường hỗn loạn, thẩm phán tuyên bố phiên tòa kết thúc.
Dương Bỉnh Quang và mẹ Dương được đám bí thư bảo vệ, cố sức đưa ra ngoài tòa án.
"Dương tiên sinh, Dương phu nhân, xin hai người trả lời đi. Bắc Vũ Đường rốt cuộc có phải con gái của hai người không?"
"Xin các người giải thích."
"Vì sao năm đó các người lại vứt bỏ Bắc Vũ Đường."
......
Dương Bỉnh Quang chỉ nói với truyền thông ba chữ, "Không thể nói."
Khi hai người bọn họ lên xe, Dương Bỉnh Quang tát mẹ Dương một cái.
Mẹ Dương ngây ngẩn cả người, che mặt lại, nhìn ông ta bằng ánh mắt không thể tin.
Dương Bỉnh Quang tức muốn hộc máu, "Con gái tốt bà dạy ra đấy!"
Truyền thông thấy họ đi rồi thì lại chuyển màn ảnh vào Kha Diệc Dương.
Bên người Kha Diệc Dương có bảo tiêu, trực tiếp ngăn truyền thông bên ngoài.
"Kha tiên sinh, đối với chuyện vợ anh là con gái Dương gia, anh có biết hay không?"
"Nghe nói anh vẫn luôn chèn ép Dương gia, giờ tin vợ anh là con gái Dương gia tuôn ra, anh có dừng tay hay không?"
"Kha tiên sinh, xin anh trả lời."
Kha Diệc Dương không nói gì với phóng viên, nhưng hắn lại dùng hành động để trả lời rất nhanh sau đó.
Kha Diệc Dương không những không nương tay mà còn chèn ép Dương gia càng tàn nhẫn hơn, hình như muốn bức Dương gia lên tuyệt lộ.
Còn ngoại giới, khi truyền thông phát sóng vụ án lên mạng, toàn dân khiếp sợ.
Ai cũng không ngờ chuyện này còn chưa xong, chuyện khác đã lại tới, có thể so sánh với bộ phim kịch tính nhất năm luôn.
Toàn bộ quần chúng ăn dưa sôi nổi suy đoán lý do năm đó Dương gia lại vứt một đứa trẻ con vô tội. Dương gia tuyên bố với bên ngoài là không cẩn thận làm lạc mấy, nói Dương Ức Liễu bị thần kinh, lời ả nói không thể tin, nhưng không ai tin mấy lời này.
Khuôn mặt Dương Ức Liễu dữ tợn, ngôn từ ác độc, càng đẩy Dương gia lên tuyệt lộ.
Cổ phiếu Dương thị lại ngã giá, mỗi ngày đều đều ngã đình bảng.
Dù Dương gia có cứu vớt thế nào cũng vô dụng.
Giờ Dương gia chính là đối tượng mỗi người đều tránh còn không kịp, Dương Bỉnh Quang rơi vào đường cùng, chỉ có thể mặt dày đi xin lỗi Kha Diệc Dương.
Dương Bỉnh Quang đứng bên ngoài xe, cách một bảo tiêu, ông ta không thể tới gần Kha Diệc Dương.
"Diệc Dương, Liễu Nhi đã phải trả giá cho sai lầm của mình. Cháu nể tình chú và cháu đã quen biết nhiều năm, tha cho Dương gia đi, coi như chú cầu xin cháu." Dương Bỉnh Quang liếm mặt già, ăn nói khép nép cầu xin.
Kha Diệc Dương lại chẳng hề để ý, thậm chí còn không liếc nhìn ông ta lấy một cái, có thể nói là cực kỳ lạnh nhạt.
Dương Bỉnh Quang thấy vậy, trái tim chìm xuống đáy cốc, "Diệc Dương, cháu thật sự phải tuyệt tình thế sao? Dù thế nào thì chúng ta cũng là cha mẹ của Vũ Đường."
Khi ông ta nói vậy, Kha Diệc Dương luôn thờ ơ có phản ứng.
"Các người không xứng làm cha mẹ cô ấy. Năm đó các người đối xử với cô ấy như thế nào, các người tự hiểu. Món nợ này, tôi sẽ trả thay cô ấy. Đây là các người nợ cô ấy." Kha Diệc Dương lạnh lẽo nhìn chằm chằm Dương Bỉnh Quang.
Dương Bỉnh Quang bị hàn ý trong mắt hắn doạ sợ, đứng ngây ngốc ở đó.
"Lái xe."
Xe rời đi trước mặt Dương Bỉnh Quang, ông ta chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn chiếc xe đi xa dần.
Ông ta biết, Dương gia xong thật rồi.
Lúc trước mẹ ông ta đoán mệnh không sai mà, con gái nhỏ thật sự sẽ khiến Dương gia cửa nát nhà tan.
Dương Bỉnh Quang hối hận, hối hận lúc trước không tự tay bóp chết Bắc Vũ Đường.
Nếu không có Bắc Vũ Đường, mọi chuyện sẽ khác.
Dương gia đau khổ chống đỡ một tháng, cuối cùng tuyên bố phá sản. Từ đây, thành phố H không còn tập đoàn Dương thị, tài sản trên danh nghĩa của vợ chồng Dương Bỉnh Quang đều bị phát mãi để trả nợ.
Không còn biệt thự, không còn siêu xe, không còn tiền tiết kiệm, không còn gì cả.
Vợ chồng Dương thị còn phải đeo gánh nặng nợ nần cả ngàn vạn.
Dương Bỉnh Quang cả ngày mua say, đánh mẹ Dương.
Mẹ Dương không chịu nổi bị ngược đánh, một lần trượt tay giết chết Dương Bỉnh Quang. Dương Bỉnh Quang cứ như vậy chết trên tay vợ mình, mẹ Dương hoảng sợ chạy trốn, nhưng rất nhanh đã bị cảnh sát bắt lại.
Mẹ Dương cuối cùng bị phán tử hình.
- Ngục giam-
Dương Ức Liễu mặc đồ tù nhân, tay chân đều bị xích, bị hai cảnh sát dẫn ra. Ả vừa thấy Kha Diệc Dương đứng bên ngoài, đôi mắt u ám tức khắc sáng lên, kích động nhào lên cửa sổ.
"Diệc Dương, anh tới thăm em?" Dương Ức Liễu kỳ vọng nhìn hắn.
"Tôi tới nói cho cô, Dương gia phá sản. Mẹ cô giết cha cô, hôm nay bị phán tử hình." Kha Diệc Dương lạnh lùng nói.
Dương Ức Liễu bị ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của hắn nhìn, kích động bị dập tắt, "Khôgn thể nào, không thể nào. Anh lừa em. Diệc Dương, đừng đùa nữa, sau mama có thể giết ba ba được."
Kha Diệc Dương lấy di động ra, bật video mẹ Dương bị tuyên án lên.
Dương Ức Liễu đau khổ ôm đầu, khóc thất thanh, "Tại sao lại như vậy, vì sao lại thành ra thế này!"
Đột nhiên, Dương Ức Liễu ngẩng đầu, đôi mắt trừng to, "Diệc Dương, nể tình cảm nhiều năm của chúng ta, cứu em đi. Em không muốn ở trong này."
"Cô chỉ cần trả lời tôi một vấn đề, tôi có thể suy xét cứu cô ra ngoài." Kha Diệc Dương lãnh đạm nói.
"Chuyện gì?" Ngọn lửa hy vọng lại nhen nhóm trong lòng Dương Ức Liễu.
"Mười lăm năm trước, người trong căn nhà gỗ nhỏ kia là cô sao?" Kha Diệc Dương nhìn ả không chớp mắt.
Ánh mắt Dương Ức Liễu lập loè, "Đương nhiên là em."
"Cô nói với tôi, không phải sợ, có cô ở đó. Cô sẽ luôn bảo vệ tôi, nhưng vì sao cô lại đi?" Kha Diệc Dương tiếp tục truy hỏi.
"Chuyện này, không phải em đã nói chuyện lúc đó em không nhớ rõ lắm sao."
Kha Diệc Dương cười lạnh, nụ cười mang theo tự giễu.
Hắn vẫn luôn nhận định là ả, chưa bao giờ ngờ từ trước đến giờ mình đều nhận sai người.
Lúc trước, cô gái nhỏ run nhè nhẹ đó dùng thân thể ôm lấy chính mình, rõ ràng là sợ muốn chết, ngoài miệng lại không ngừng an ủi hắn, "Đừng sợ, đừng sợ."
Đến nay, bên tai hắn vẫn còn nghe được giọng nói mềm mại của cô.
Cô là người đầu tiên cho hắn ấm áp.
Cô là người đầu tiên vươn tay với hắn.
Cô là người đầu tiên nói muốn bảo vệ hắn.
Chờ đến lúc họ được cứu ra, hắn vẫn luôn đi tìm cô, lại không tìm được. Mãi đến khi hắn bị đưa tới Kha gia, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong yến hội, hắn nghĩ người đó chính là cô.
Kha Diệc Dương nhìn người phụ nữ trước mặt, từ lúc ấy, ả vẫn luôn lừa hắn, lừa hắn nhiều năm như vậy.
Dương Ức Liễu nhìn biểu tình của hắn, giật mình luống cuống.
"Diệc Dương, em yêu anh, anh sẽ không ném em lại, có đúng không?" Dương Ức Liễu vội vàng hỏi.
"Tôi chưa bao giờ yêu cô." Từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng truyền vào tai Dương Ức Liễu.
Sắc mặt Dương Ức Liễu trắng bệch, nhìn người đàn ông lãnh khốc vô tình trước mặt, ả bỗng trở nên kích động và điên cuồng, "Anh yêu nó thì có tác dụng gì, nó đã chết rồi, đã không còn tồn tại nữa. Đời này anh không thể có được nó, haha..."
Dương Ức Liễu điên cuồng cười lớn.
"Câm miệng." Kha Diệc Dương tức giận, "Cô ấy không chết."
Dương Ức Liễu nhìn hắn lúc này, cười trầm thấp, "Đừng tự lừa mình dối người. Tôi và nó giống nhau như đúc, nếu anh không muốn nó hoàn toàn biến mất, dẫn tôi ra ngoài. Tôi có thể làm thế thân của nó."
Kha Diệc Dương hừ lạnh một tiếng, "Cô không có tư cách. Ai cũng không thể thay thế được cô ấy."
Dương Ức Liễu nghe hắn nói thế, ngọn lửa hận trong lòng ả hoàn toàn bùng cháy, "Vì sao lúc trước anh có thể coi nó là tôi, vì sao tôi không thể thay thế nó?!"
"Bởi vì cô không xứng." Kha Diệc Dương lạnh lẽo nói.
Dương Ức Liễu cười thê thảm, "Buồn cười, thật là buồn cười."
Kha Diệc Dương nhìn ả, ném lại một câu cuối cùng.
"Tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai làm tổn thương cô ấy, cô cũng không ngoại lệ."
Dương Ức Liễu nhìn bóng hắn đi xa dần, cười trầm thấp, dần dần thành điên cuồng cười lớn.
Đây là kết quả mà ả trăm phương nghìn kế theo đuổi.
Đây là kết quả mà ả không màng tất cả đổi lấy.
Ả hối!
Ả hận!
Nếu lúc trước ả không đùa dai mà thừa nhận ả là cô bé kia.
Nếu lúc đó ả không bỏ hắn mà đi, không ngu xuẩn đưa Bắc Vũ Đường đến bên hắn, có phải mọi chuyện sẽ khác không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.