Chương trước
Chương sau
Editor: Bạch Diệp Thảo
Lúc Bắc Vũ Đường tỉnh lại, nhạy bén phát hiện có người tiến vào phòng. Trên giường không có đồ vật gì có thể dùng như vũ khí, Bắc Vũ Đường bất chấp đau lòng, trực tiếp đổi một vũ khí ở cửa hàng hệ thống, cầm trong tay.
Khi bóng đen kia chậm rãi tiếp cận, Bắc Vũ Đường nắm chặt vũ khí, chờ đủ gần, Bắc Vũ Đường đập liên tục vào đầu người nọ.
Người nọ không kịp phòng bị đánh ngã xuống đất.
Tiểu Tử Mặc mơ màng cũng bị tiếng động này đánh thức, bé thấy ngay mẫu thân đã tỉnh.
"Mẫu thân!" Tiểu Tử Mặc kinh hỉ gọi một tiếng, lại chú ý trong phòng nhiều thêm một người, "Hắn sao lại..."
Bắc Vũ Đường, nói với Tiểu Tử Mặc, "Con đi tìm một sợi dây thừng tới đây."
"Vâng." Tiểu Tử Mặc không nói hai lời, xuống giường tìm một sợi dây thừng tới.
Bắc Vũ Đường trói người nọ lại, lấy miếng vải đen che mặt người đó xuống, người này Bắc Vũ Đường có ấn tượng, là du côn thôn cách vách, cả ngày chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, còn sẽ trộm cắp.
Bắc Vũ Đường lục soát ra một thanh đao trên người hắn, còn có dây thừng, trong đó còn có một gói thuốc mê.
Thằng này còn chuẩn bị đủ ghê, xem ra không phải đơn giản đến trộm đồ.
"Mẫu thân, xử lý hắn thế nào?" Tiểu Tử Mặc cũng lần đầu gặp tình huống này, trước kia trong nhà nghèo, căn bản sẽ không có ai đến thăm.
Bắc Vũ Đường hắt nước cho hắn tỉnh, Vương Nhị mặt rỗ tỉnh lại, phát hiện mình bị bó lại như cái bánh chưng, vừa ngẩng đầu đã đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo của Bắc Vũ Đường.
"Nói đi, mục đích." Bắc Vũ Đường trực tiếp hỏi.
Nhà bọn họ nghèo trắng như vậy, không thể nào là tới trộm tiền. Cướp sắc thì càng không có khả năng. Thân thể của Mộc Chi Đào này vừa béo vừa xấu, mặt lại rỗ, cả thôn không có ai xấu hơn nữa.
Vương Nhị mặt rỗ tới cửa ắt có mục đích khác, Bắc Vũ Đường tất nhiên phải tra rõ.
"Ta là trộm, tới trộm đồ."
Bắc Vũ Đường đập bản tử trong tay xuống người hắn, "Nói thật. Nếu ngươi không thành thật, ngươi không yên ổn được đâu."
Vương Nhị mặt rỗ mạnh miệng không chịu nói, một mực chắc chắn mình tới trộm tiền.
"Ta thực sự chỉ tới trộm tiền thôi."
"Tốt lắm, không nói đúng không." Bắc Vũ Đường lấy châm nhỏ trong tủ ra, xoay xoay trước mặt hắn.
Vương Nhị mặt rỗ không cho là đúng, nhưng rất nhanh đã bắt đầu hoảng sợ.
"Mọi người thường nói, tay đứt ruột xót, không biết nếu ta đâm cây châm này vào móng tay ngươi, ngươi sẽ cảm thấy gì nhỉ?"
Vương Nhị mặt rỗ kinh sợ nhìn nàng, thấy cây châm sắp đâm vào, lập tức đầu hàng.
"Ta nói, ta nói."
Bắc Vũ Đuờng thu tay, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm hắn.
"Thành Bắc có người muốn mua mấy nam đồng ba, bốn tuổi, ta nghĩ ngươi nuôi một đứa con cũng quá sức, nên chuẩn bị mang nó đi." Vương Nhị mặt rỗ sợ nàng nghe xong tức giận vội bổ sung, "Ta có thể trả tiền mua nó."
Vương Nhị mặt rỗ từng hỏi thăm, biết Mộc Chi Đào đối xử không tốt với con trai mình, vốn muốn mua, tới cửa lại phát hiện chỉ có một mình Tiểu Tử Mặc ở nhà, còn Mộc Chi Đào lại sinh bệnh nằm trên giường.
Hắn nghĩ nghĩ, lại nổi lên lòng tham, chuẩn bị bắt cóc Tiểu Tử Mặc đi.
Hiện tại bị bắt được, chỉ có thể bỏ tiền ra mua.
Tiểu Tử Mặc nghe vậy, sắc mặt trở nên trắng xanh, đôi mắt đen ngậm nước, quỳ sụp xuống trước mặt Bắc Vũ Đường, "Mẫu thân, đừng bán con đi. Con có thể nấu cơm, đốn củi, giặt quần áo, con sẽ ngoan. Mẫu thân, cầu xin người đừng bán con đi mà."
Tiểu gia hoả khóc rất đáng thương, đôi mắt đen tràn ngập cầu xin.
Bắc Vũ Đường thấy bé vừa khóc vừa cầu xin nàng đừng bán bé, tâm cũng mềm, ôm bé vào lòng, "Đứa nhỏ ngốc, mẫu thân sao có thể bán con đi được."
Tiểu Tử Mặc túm chặt ống tay áo nàng, chỉ sợ bé vừa buông tay, nàng sẽ bán bé đi.
Bắc Vũ Đường đau lòng không thôi, duỗi tay xoa đầu bé.
Vương Nhị mặt rỗ rất sợ nàng không bán, gây sự với mình, vội nói: "Ta có thể ra giá cao, năm lượng bạc."
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu cho hắn một ánh mắt sắc lạnh, "Câm miệng!"
Vương Nhị mặt rỗ bị khí thế của nàng doạ sợ, tức khắc không dám nói thêm gì.
"Ta chỉ nói một lần, ngươi nghe cho rõ. Con trai Mộc Chi Đài ta, không bán, không bao giờ bán. Dù ngươi có trả núi vàng núi bạc cũng thế thôi. Ngươi hiểu chưa?" Câu cuối cùng còn đột nhiên cao giọng hơn.
Vương Nhị mặt rỗ gật đầu theo bản năng, "Hiểu, hiểu rồi."
"Hiểu rồi thì tốt. Giờ chúng ta mới tính toán, ngươi nửa đêm trộm vào nhà ta với ý đồ bắt cóc con ta, ngươi nghĩ ta nên xử lý ra sao?" Đôi mắt âm u của Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm hắn.
Vương Nhị mặt rỗ run rẩy, "Ngươi muốn làm cái gì?"
Vương Nhị mặt rỗ nhìn ngân châm trong tay nàng, run rẩy.
"Ngươi nói ta nên đánh ngươi một trận, hay đánh gãy cánh tay không thành thật kia của ngươi, hay là...." Bắc Vũ Đường nói liên tục mấy ví dụ, làm hắn dựng hết lông tơ.
"Đừng, đừng, cầu xin ngươi đại nhân đại lượng, tạm tha cho ta lần này đi."
"Tha cho ngươi?" Bắc Vũ Đường hừ lạnh, "Nếu ta không phát hiện kịp thời, con trai ta đã bị ngươi bán. Ngươi cảm thấy ta có thể bỏ qua cho ngươi sao?"
Vương Nhị mặt rỗ gục đầu xuống, "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
"Đứt tay, đứt chân, hay là bồi thường mười lượng bạc, ngươi tự chọn đi." Bắc Vũ Đường dứt khoát nói.
Mười lượng bạc?!
Vương Nhị mặt rỗ trừng lớn mắt, đó là một khoản tiền lớn, dù hắn có bán tất cả gia sản của mình cũng không đủ!
Mười lượng bạc hắn không lấy ra được, nhưng mà hắn càng không muốn đứt tay đứt chân.
Vương Nhị mặt rỗ bắt đầu đánh thương lượng, "Có thể tiện nghi chút không, năm lượng bạc?"
"Hiện tại cần mười một lượng." Bắc Vũ Đường chậm rì rì nói.
Vương Nhị mặt rỗ sửng sốt, tiếp theo không bình tĩnh nổi cả giận nói: "Sao lại đòi mười một lượng."
"Mười hai lượng." Bắc Vũ Đường không chút hoang mang tiếp tục tăng giá.
Vương Nhị mặt rỗ nổi giận, vô lại nói: "Ta không đưa đấy. Xem ngươi có thể làm gì được ta. Nếu ngươi thật sự đánh gãy chân ta, ta lên nha môn cáo tội ngươi."
Bắc Vũ Đường nhướng mày, không tức giận, vẫn bình bình đạm đạm nói: "Ngươi nhắc nhở ta đấy. Ta nên đánh gãy hai chân, hai tay ngươi xong, thừa dịp trời tối ném ngươi xuống sông, vậy là xong xuôi hết, không còn nỗi lo về sau."
Vương Nhị mặt rỗ trợn to mắt như chuông đồng, nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin.
Bắc Vũ Đường lấy gậy gỗ ở một bên, đi từng bước đến trước mặt hắn, nâng tay lên, mắt thấy gậy gỗ sắp đập xuống đùi mình, Vương Nhị mặt rỗ luống cuống, "Ta đưa, ta đưa, ta đưa."
Bắc Vũ Đường cười như không cười nhìn hắn, Vương Nhị mặt rỗ nhìn khuôn mặt mập mạp xấu xí của nàng, chỉ cảm thấy gặp được Diêm Vương. Sao hắn lại chọc tới người như vậy, thật là thất sách.
Bắc Vũ Đường tay chân lanh lẹ viết một giấy vay nợ, bắt hắn ký tên lên.
Vương nhị mặt rỗ muốn khóc, nghẹn một bụng tức, ký vào giấy vay nợ mất chủ quyền này.
"Trên đó có ghi rõ kỳ hạn, nếu đến hạn ngươi còn không trả tiền, ta sẽ bẩm báo nha môn. Ngày mai ngươi trả trước năm lượng bạc, còn lại cần trả đúng hạn, nghe hiểu chưa?"
"Hiểu, hiểu."
Bắc Vũ Đường không yên tâm dặn dò thêm câu, "Ngày mai nếu ta không thấy bạc, vậy chuyện này sẽ không dễ nói như thế đâu. Nếu ngươi không tin, có thể thử xem."
Vương Nhị mặt rỗ nhìn người đang cười kia, không tự giác rùng mình.
"Không đâu, không đâu, ngày mai ta nhất định mang bạc tới."
Vương Nhị mặt rỗ được tự do, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy mất.
Xử lý xong chuyện Vương Nhị mặt rỗ, Bắc Vũ Đường nhìn Tiểu Tử Mặc, nàng vẫy tay với bé, bé đi đến trước mặt nàng. Bắc Vũ Đường lập tức ôm bé vào lòng, "Mặc Nhi, con nhớ kỹ. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, mẫu thân đều không bỏ rơi con, biết chưa?"
Tiểu Tử Mặc ngơ ngác gật đầu.
"Được rồi, khuya rồi, con lên giường ngủ đi."
Bắc Vũ Đường an ủi bé xong, không buồn ngủ.
[Đinh, độ hoàn thành nhiệm vụ 90%, điểm tích luỹ là 90, không hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, điểm tích lũy còn 45.] Thanh âm của hệ thống vang lên.
45 điểm thật sự rất ít mà! Một lọ dịch dung hợp linh hồn cần 80 điểm, một lọ lại duy trì được một tháng mà thôi.
Lần trước nàng đã ở đây 10 ngày, nhiệm vụ này đã mất hai ngày nữa, đã sắp hết nửa tháng rồi. Nếu nhiệm vụ sau thất bại, không thể hoàn thành, nàng không thể tồn tại nữa.
Thời gian không có nhiều, chờ ngày mai Vương Nhị mặt rỗ đưa tiền tới cửa rồi, nàng cần phải đi làm nhiệm vụ, nếu không tình cảnh của nàng sẽ ngập tràn nguy cơ.
Bắc Vũ Đường lên kế hoạch xong, lại nhớ tới một người.
Không biết hiện tại anh thế nào rồi?
Có lẽ ở thế giới đó, anh đã cưới vợ, sinh con, sống hạnh phúc hết một đời rồi.
Nghĩ vậy, nàng lại hơi buồn bã.
*******
Shiroi: Hjhj, đêm khuya nhả chương cái cho náo nhiệt nào, ai ủng hộ tui với, thế giới sau tận 92 chương lận....,??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.