Editor: Bạch Diệp Thảo 
Chị vĩnh viễn sẽ không quên, câu nói đầu tiên mà cô bé mặc quần áo rách tung toé nói với chị năm đó. 
“A? Xin việc?” Lão bản nương trừng mắt nhìn cô, “Chỗ chị giờ không nhận người. Nếu em muốn tìm việc, có thể đến chỗ khác hỏi thử xem.” 
Bắc Vũ Đường không rời đi, “Em không cần tiền lương, chỉ cần chị cho em một chỗ ở, một bữa cơm là được.” 
“Này….” Lão bản nương khó xử. 
Làm vậy rõ ràng là mình chiếm tiện nghi rồi. 
“Như vậy cũng không tốt, em vẫn nên đến chỗ khác hỏi thử xem thế nào.” 
Nụ cười trên mặt Bắc Vũ Đường mang theo chua xót, “Lão bản nương, em thực sự không còn chỗ để đi, chỉ cần có một bữa cơm là được.” 
Lão bản nương thấy cô thực sự đáng thương, quần áo rách tung toé, nếu mình cũng đuổi cô đi, chỉ sợ cô sẽ ăn ngủ đầu đường. 
“Được rồi. Bao ăn uống, tiền lương mỗi tháng năm đồng, được không?” 
Bắc Vũ Đường một lần nữa lộ nụ cười sáng lạn, vội gật đầu không ngừng, “Được ạ, được ạ.” 
“Đi theo chị.” 
Hai người một trước một sau vào tiệm cơm Hưng Hân, người trong tiệm cơm rất đơn giản, chỉ có một đầu bếp, một người phụ việc bếp núc, và một người phục vụ, thêm một lão bản nương, giờ tính thêm Bắc Vũ Đường, cũng chỉ có năm người. 
“Lão bản nương, đó là ai vậy?” Người phục vụ duy nhất Tiểu Quyên mở miệng dò hỏi. 
Lão bản nương gọi hai người ở sau bếp ra, giới thiệu với ba người, “Tới tới, giới thiệu với mọi người một chút, đây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nghich-tap-boss-than-bi-dung-treu-choc-lung-tung/964423/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.