" Reng....."
Tiếng chuông báo tan học inh ỏi, đám học sinh hứng khởi lũ lượt lao nhanh ra ngoài như những chú khỉ tinh nghịch, Tiêu Tiên Ngữ uể oải lôi kéo cặp sách lê bước ra ngoài, trong lòng âm thầm thở dài than ngắn.
Biết đề thi khó thế này thì hôm qua cô đã ôn bài kỹ càng hơn rồi.
Hối hận chết mất.
Tiêu Tiên Ngữ ảo não, sầu thúi ruột.
" Này, cậu sao thế? Thi tốt không?"
Chợt, có một thiếu nữ từ khúc ngoặt nhào đến, choàng vai bá cổ Tiêu Tiên Ngữ.
Thiếu nữ với mái tóc dài màu nâu hạt dẻ xoã ngang thắt lưng, đôi mắt to tròn màu trà trong veo sạch sẽ, khoé môi luôn giữ một nụ cười tươi tắn vui vẻ.
Ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu qua những phiến lá xanh len lỏi rọi lên gương mặt trắng nõn của cô, lúc này cả người thiếu nữ như tràn ngập sức sống, dào dạt tuổi thanh xuân.
Bạch Hoài lắc lắc cổ Tiêu Tiên Ngữ, cẩn thận dò hỏi:" Sao cậu im thế? Làm bài không tốt à?"
"Mỹ nữ à, cậu đừng nói nữa. Đề lần này thật sự rất khó rất khó, tớ không làm được đâu."
Tiêu Tiên Ngữ ngữ khí ấm ức, mỏi mệt.
Cô hoài nghi cái đề này lấy từ các bài nâng cao trong sách rèn luyện thi Olympic.
"Còn cậu thế nào, ổn không?"
Bạch Hoài hếch cằm mười phần đắc ý:" Tất nhiên ổn, sao lại không. Cậu đừng quên thầy dạy kèm của mình là ai chứ."
Tiêu Tiên Ngữ bĩu môi, đầy ghét bỏ nhìn Bạch Hoài sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-nha-ben-khong-binh-thuong/2816908/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.