Bạch Hoài giật bắn mình, cứng ngắc quay đầu nhìn phía sau. Nhiếp Vân Tranh trên người là bộ vest màu xanh đen, nó phác họa hoàn hảo dáng người của anh, từng đường cong cơ thể hiện lên một cách quyến rũ.
Nhiếp Vân Tranh nghiêng đầu choàng cà vạt lên cổ, không vội thắt cà vạt anh lặp lại hỏi Bạch Hoài:" Đứng đấy làm gì?"
Bạch Hoài gượng cười, gương mặt méo mó trông vừa khó coi vừa buồn cười:" Chú..."
Nhiếp Vân Tranh ừ một tiếng, rồi cũng chẳng thèm đả động gì đến chuyện cô lén uống rượu và sự cố tối qua.
Nhắc gì nữa chứ, anh mới là người điên cuồng muốn quên mất nó đây này.
Bạch Hoài ngượng ngùng gãi gãi đầu, lúng túng bước vào trong bếp, cô rụt rè ngồi xuống bàn, nhanh nhảu rót cho Nhiếp Vân Tranh một cốc nước lọc, sau đó cúi đầu như đứa trẻ nhận sai.
"Chú ơi." Cô lí nhí.
Trời ơi, căng thẳng quá, ai tới cứu cô đi!
Nhiếp Vân Tranh:" Ừ."
"Xin lỗi, hôm qua cháu lỡ uống rượu của chú." Bạch Hoài nắm nắm tay nhỏ, thành thật chuộc tội, trong lòng khóc lóc mong cầu anh có thể trừng phạt cô nhẹ nhất.
Nhưng lần này khác với những gì mà cô suy nghĩ, không có phạt chép kinh phật, cũng không bị cấm túc ở nhà, lại càng không bị đánh mông cùng bắt đứng, quỳ ở xó nhà. Lần này Nhiếp Vân Tranh chỉ thờ ơ nhìn Bạch Hoài một cái, rồi vội vàng dời mắt đi.
"Ừ, không có lần sau."
Bạch Hoài bất ngờ mở to mắt.
A? Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-nha-ben-khong-binh-thuong/2816904/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.