Tôi nhìn bàn tay nhỏ của mình đang cầm chắc con dao nhuốm đầy máu tanh, không kìm nổi mà run run cầm cập. Lại liếc đến đầu ngọn dao, những giọt pha lê màu đỏ rơi chầm chậm hòa cùng với vũng máu lớn cùng với thi thể lạnh ngắt nằm trên mặt đất khiến tôi không tài nào giấu nổi khóe miệng giương cao lên.
Tôi... giết mẹ rồi... thật sự là chính đôi tay của tôi... đã giết bà ta.
Oa! Oa! Nhìn này, màu máu mới đẹp làm sao, con ngươi trợn ngược mở trừng trừng không nhắm mắt, cả gương mặt tái mét đầy hoảng sợ của bà ta nữa... Tuyệt thật! Tất cả đều được kết hợp với nhau tạo nét hài hòa đẹp như một bức tranh của thượng đế ban tặng vậy.
Bức tranh tuyệt đẹp này làm lòng tôi không thể kìm được mà đâm liên tiếp thêm vài nhát nữa vào thi thể và bà ta. Tiếng dao tiếp xúc vào da thịt khiến tôi phấn khích vô cùng... Ôi! Âm thanh ngọt ngào nhất mà tôi từng nghe.
Ha ha...
Tôi tự do... Tự do thật rồi... Vui quá!...
Nhưng...
Sao mắt tôi lại nhòe đi thế thấy, tôi phải cảm thấy hạnh phúc chứ? Điều tôi làm là đúng phải không?
Xem kìa! Từ giờ sẽ không ai có thể hành hạ, không mắng mỏ, chửi bới hay đánh đập tôi được nữa... Nhưng tim tôi đau quá!
" Cậu quá yếu đuối ".
T...ôi yếu đuối?
" Phải! Một kẻ đáng thương ".
Hà... Tôi chán lắm rồi! Thế nào cũng được.
Hay....
Tôi chết đi nhỉ? Đành nào thân thể tôi cũng tàn tạ như này, chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Mệt mỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731673/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.