Vân Di khó nhọc nâng mí nặng trĩu lên, con ngươi đảo một vòng, mọi thứ đều mờ nhạt lúc sau mới rõ dần dần lấy lại tiêu cự. Ngó thấy khung cảnh căn phòng lạ lẫm chẳng hề có một chút quen thuộc nào, cô cũng không còn hơi sức đoán nơi đây là đâu.
Đầu cô giờ phút này đau như búa bổ, choáng váng giống người say rượu. Cả người đều vô lực không thể tự ngồi dậy được, các cơ trên thân thể đều bị căng cứng, mỏi nhức vô cùng.
" Chào mừng kí chủ đã trở lại, cô thấy trong người như thế nào ?" Tiểu Hắc thoắt cái đã xuất hiện, chàng quản gia tuấn tú rất nghiêm túc đứng cạnh giường cô đang nằm, đánh giá qua tình hình hiện tại của Vân Di. Nhưng thật sự trong lòng đã sớm cười đến chảy nước mắt. Nhìn kìa! Kí chủ bị băng bó không gì mấy xác ướp Ai Cập. Không! Phải thê thảm hơn mới đúng.
" Cậu nhìn tôi có ổn không? Hử ?" Vân Di khịt khịt mũi, rất không hài lòng với vẻ mặt Tiểu Hắc bây giờ. Này nhé con mèo ngốc! Đừng tưởng nhà ngươi nghĩ gì mà lão nương không biết.
Vân Di rất muốn nói thêm mấy câu châm chọc, nhưng cổ họng cô khô khốc, mấy lời nói lại vừa rồi rất khó khăn mới có thể nói ra được, thực sự rất không thể phát nên câu. Vân Di hít phải ngụm khí lạnh, nhăn mày mà ho sặc sụa.
CMN!
Giờ thật sự lão nương và con gà chết trôi không khác nhau là mấy. Đợi lão nương khỏi, nhất định sẽ ăn thịt chết bé mèo không ngoan ngoãn kia!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731669/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.