" Anh mà dám nhìn lén, tôi móc mắt anh " Vân Di ló đầu từ nhà tắm, lườm Tần Mặc đang ngồi ung dung ngồi ghế cầm sách lật từng trang ở ngoài. Cô lớn tiếng đe dọa.
" Cô nghĩ cô thì có cái gì đáng để tôi để tôi phải nhìn lén " Tần Mặc bĩu môi, chẳng thèm ngẩng đầu, thờ ơ đáp Vân Di.
" Ồ! Thế à~ " Vân Di kéo dài thanh âm cuối, cô cười châm chọc " Anh đang cầm ngược sách kìa! Anh Tần ".
Bàn tay Tần Mặc bỗng khựng lại, nét mặt anh ta có chút cứng ngắc " Đọc thế nào kệ tôi! Không cần cô quản ".
Chậc! Nam chính bí quá định lấy thế cãi cùn đây mà!
Vân Di đóng sập cửa lại, cô cười sảng khoái. Tiếng cười như mấy mũi tên đang ném thẳng vào Tần Mặc như đang muốn trêu tức anh.
Nghe tiếng nước chảy đều đều vang lên trong phòng tắm, Tần Mặc cuối cùng cũng chịu bỏ quyển sách lên trên bàn gần đấy. Anh tháo chiếc kính ra, vuốt gọn mái tóc đang lòa xòa trước mặt, cả người vô lực trượt dần xuống.
Tay đưa lên che mặt, Tần Mặc khẽ thở dài. Dạo này sức kiềm chế của anh kém vậy sao? Nghe thấy tiếng nước trong kia cũng có cảm giác hưng phấn rạo rực đến lạ thường. Tim lại còn đập nhanh mất kiểm soát khi ở cạnh cô ta nữa. Dường như muốn đem cô ta nuốt thẳng vào bụng vậy. Thậm chí là thích thú hơn cả mấy việc làm thí nghiệm nữa. Không phải tiếp xúc với cô ta lâu, anh cũng dần bị nhiễm virus từ cô ta đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731663/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.