" Việc anh hành hạ tôi, anh không thấy nó rất nhàm chán hay sao?" Vân Di nhướn mày, nhún vai nhìn Tần Mặc đầy khiêu khích.
Anh ta dừng tay một chút rồi lại bật cười " Việc hành hạ cô là thú vui của tôi. Thú vui thì làm sao mà biết chán được! Vân Di ~ " Tần Mặc kéo dài tiếng khi gọi tên cô, giọng thập phần châm biếm.
" Lẽ nào... anh Tần bắt đầu có cảm giác yêu tôi?" không thèm để ý thái độ của Tần Mặc dành cho cô, Vân Di mỉm cười ngả ngớn nói.
Lời nói của cô làm động tác của Tần Mặc bỗng dưng khựng lại, anh ngẩng đầu ngoái sang Vân Di. Bắt gặp ánh mắt đong đưa ý cười dào dạt của cô, đang dán mắt lên người anh không buông. Tần Mặc nhất thời tẩn ngẩn người, không biết nói lại lời gì.
Mãi một lúc sau, mặt anh trầm xuống, quay ngoắt đi làm tiếp việc của mình, lúc bấy giờ mới lạnh lùng lên tiếng " Bớt tự luyến đi! Kẻ zombie như cô, tôi sẽ không bao giờ thích chứ đừng nói việc yêu đương rỗng tuếch kia!".
" Ồ! Thế sao?" Vân Di tặc lười, mặt nghi ngờ, lời nói có chút gian gian.
Tần Mặc hừ lạnh không thèm quan tâm đến Vân Di. Rốt cuộc tại sao cô ta luôn làm cho người khác cảm thấy chán ghét cô ta như vậy? Tần Mặc sau cùng cũng đã chuẩn bị xong dụng cụ cần thiết, đến lúc phải làm việc chính rồi.
Nhìn cái lồng sắt đang từ từ nhích dần lên, con ngươi của Vân Di bỗng sáng đến lạ thường, thời cơ của cô đến rồi!...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731650/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.