Vân Di thở dài đầy ngán ngẩm, cô ngồi bó chân một chỗ, gắc cằm lên đầu gối. Đưa mắt nhìn Tần Mặc vẫn đang hết sức chăm chú, tỉ mỉ hăng say làm công việc " giải phẫu " người như thường, xong lại ngó cái còng xích ở cổ tay mình, bặm môi chán nản. Tưởng rằng lấy một chút hảo cảm của anh ta, cuộc sống sẽ đỡ bế tắc hơn. Ai ngờ đâu, khi cô tỉnh dậy được ngày trước, ngày sau đã nhốt xích cô vào như cũ. Được mỗi cái là lượng virut mà Tần Mặc tiêm vào người cô lúc trước đã giảm đi phân nửa. Nếu giả sử lúc trước là mười lọ dung dịch tiêm vào người, thì nay lại chỉ còn tầm năm, sáu lọ trong ngày mà thôi. Chưa kể việc thức ăn cũng bớt hành hạ cô hơn trước, mặc dù là vẫn cho cô ăn não và thịt người nhưng lại hạn chế hơn. Lại nói thời gian cô được tiêm thuốc đẩy lùi virus cũng kéo dài nhiều. Vân Di chép miệng, chán quá đâm lôi Tiểu Hắc ra buôn chuyện trên trời dưới đất cho bớt thời gian buồn chán đi. " Tiểu Hắc! Tôi để ý thế giới dạo gần đây, việc thông báo hảo cảm của nam chính ở thế giới cũ của tôi toàn là máy tính thông báo. Việc này không phải do cậu phụ trách sao?" sau khi buôn dưa lê bán củ dưa hành với cục cưng nhỏ. Vân Di mới sực nhớ ra một số chuyện cô định hỏi Tiểu Hắc từ trước, nên mới lôi ra chất vấn. Vân Di thoáng nhận thấy một nét bối rối hiện lên trên khuôn mặt của Tiểu Hắc nhưng rất nhanh biến mất " Kí chủ! Tôi nghĩ hay là tốt nhất cứ để cho máy tính thông báo cho cô đi. Máy tính hiện lên dữ liệu cho kí chủ, việc đấy sẽ giúp cô dễ dàng nắm bắt được chuyển biến của nam chính dễ dàng hơn nhiều. Thật sự tôi gần đây với bên hệ thống điều hành đang dính một chút rắc rối. Sẽ khó hơn cho nhiệm vụ thông báo hảo cảm cuarm nam chính dành cho kí chủ rất nhiều ". Vân Di gật nhẹ đầu, ra chiều là mình hiểu " Nếu đã như vậy, mức độ hảo cảm của máy tính hiện lên cho tôi sẽ như thế nào?". " Mức độ hảo cảm sẽ được chia thành bốn giai đoạn: có cảm tình, thích, yêu thích và yêu " Tiểu Hắc lướt tay trên màn hình trong không gian, hơi nhíu mày một chút, rồi bình tĩnh giải thích cho Vân Di. Cô " ồ " lên một tiếng nho nhỏ, tặc lưỡi, vậy hiện tại hảo cảm của Tần Mặc mới chạm mức đầu tiên à. Vân Di nở một nụ cười nhẹ nhàng mà đầy phẫn nộ bên trong. Lặng lẽ lôi cái tên Tần Mặc chửi nghìn lần, chà đạp lên xuống. Hờ hờ, Tần Mặc anh đúng là kẻ keo kiệt, hảo cảm chẳng nhưng nhích lên chậm như rùa, đã thế độ hắc hóa còn chẳng thèm giảm nữa chứ. Lão thiên a~ rốt cuộc kiếp trước tôi tạo nghiệp gì mà ông nỡ lòng đối sử với tôi như con ghẻ vậy! Công bằng ở đâu! Tiểu Hắc "..." hay tự luyến, bắt nạt và hay sàm sỡ nó có được tính không?... Tần Mặc tháo bỏ đôi găng tay đầy máu dính nhầy nhụa lẫn cả thịt và một chút đống nội tạng người mà anh vừa thí nghiệm xong, lẳng lặng quăng vào thùng rác gần đấy, cởi bỏ nốt chiếc áo blu màu xanh, cũng ném tất tần tật cùng chung số phận với đôi găng tay kia. Tần Mặc bước đến bên bồn rửa tay gần đấy, lấy một chút bọt diệt khuẩn, xoa đều hai lòng bàn tay, nhẹ nhàng rửa sạch hết nhưng vết bẩn còn bắn lên trên người. Mặc dù bản thân Tần Mặc đang ở trong thế giới mạt thế, nơi mà đến thức ăn nước uống còn khó kiếm huống chi là để có được một bộ quần áo tử tế để mặc. Ấy thế mà, trên người anh ta bao giờ cũng sạch sẽ, thơm tho, không dính lấy một chút nào gọi là bẩn thỉu, chẳng có nửa điểm nào là khốn khổ, tù túng. Cuộc sống của Tần Mặc giống như rất an nhàn và sống hưởng thụ qua ngày đoạn tháng. Anh hong khô bàn tay của mình, vô thức đưa ánh nhìn vào người đang ngồi góc tường phía xa đang lấy ngón tay nghịch ngợm vẽ bậy lên sàn, bộ mặt chăm chú những nét vẽ di chuyển theo ngón tay chẳng rời. Tần Mặc rơi vào trầm tư suy nghĩ, sau cùng vì không thể kìm được vấn đề nặng trĩu đang đè nén ở trong lòng bấy lâu nay, anh thở ra một hơi, tiến gần đến chỗ Vân Di. " Vân Di ". Nghe có người gọi, Vân Di ngẩng đầu lên nhìn, mặt rất đỗi ngơ ngác, cứ thế tròn xoe mắt nhìn Tần Mặc " Anh bảo tôi?". " Ừ " Tần Mặc tháo kính ra, xoa xoa đôi mắt cho đỡ mỏi, con ngươi đen nhánh liếc nhìn cô không rời, nhàn nhạt nói " Tôi có chuyện muốn hỏi ". " Ồ! Anh lại muốn tôi làm gì cho anh đây. Muốn tôi nghe mệnh lệnh anh tự mình hành hạ chính bản thân, bắt tôi giết người... hay đơn giản muốn tôi ăn thịt người sống. Nào! Mau nói đi, tôi đều làm được cho anh. Tôi được anh huấn luyện cho thành thạo rồi!" Vân Di khẽ cong cong miệng lên, thả người thư thái dựa vào thành của chiếc lồng sắt nhỏ mà Tần Mặc đang nhốt mình bên trong, cô bật cười ha ha, đôi mắt toát lên vẻ trào phúng. Vân Di trong mắt cô... hóa tôi vẫn luôn là người như vậy sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]