Tần Mặc vốn dĩ từ trước giờ đều là người hiếm khi bị ảnh hưởng hay chi phối bởi cảm xúc, hầu hết anh ta luôn giữ cho mình một cái đầu lạnh để suy nghĩ. Nhưng có một điều cấm kị đối với Tần Mặc là nói về quá khứ của anh.
Mà chủ thể khi đó lúc đó lại nhìn trúng Tần Mặc, điều tra rất rõ xuất thân của anh ta. Cũng như biết được quá khứ có chút tăm tối đối với Tần Mặc. Tuy nhiên, do cũng là điều Tần Mặc không muốn nhắc đến nên chủ thể chưa từng tự ý gợi lên hay động chạm đến vết thương trong lòng anh. Dù vậy, việc mà chủ thể tự ý điều tra Tần Mặc, anh ta hoàn toàn biết nhưng cố tình nhắm mặt nằm ngơ và tha cho chủ thể một lần phạm vào một trong những điều cấm kị của Tần Mặc..
Vì vậy, khi mà Vân Di nói bóng nói gió, lập tức Tần Mặc mới hiểu được ý của định cô đang ám chỉ chạm vào cái vảy ngược của anh, chính vì thế mới nổi điên, mất kiểm soát như vậy.
" Cô hẳn rất muốn chết?" Tần Mặc gầm lên, bàn tay siết chặt thêm chút nữa, trong mắt không hề chút nào gọi là lưu tình, chứa toàn sát ý ngùn ngụt.
Tách!
Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay của anh, Tần Mặc có chút sững sờ, đơ người, nghiêng đầu nhìn chằm chặp vào mặt Vân Di.
Những giọt nước mắt long lanh như viên pha lê dễ vỡ, cứ thế lăn dài trên khuôn mặt kiều diễm của cô, cũng không hề có dấu hiệu dừng lại. Vân Di nhìn thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731634/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.