Bị bệnh!
Hình như càng những người có IQ càng cao thì càng lắm bệnh liên quan đến thần kinh thì phải? Vân Di bĩu môi, khịt mũi ghét bỏ vẻ mặt của Tần Mặc. Có bệnh thì phải chữa, để lâu kẻo thêm nặng a~
" Ăn đi! Cô còn chần chờ gì nữa! Chẳng phải đây món mà cô thích ăn nhất sao? Trông cô cũng có vẻ rất đói mà " Tần Mặc cong cong đuôi mắt, dạt dào ý cười, hất mặt về phía người phụ nữ bất tỉnh không xa.
Mẹ nó! Sao anh ta có thể nói với gương mặt tỉnh bơ như thế!
Hiện tại ý thức của Vân Di đang bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ, cử động hiện tại đều không nghe theo ý cô. Móng tay Vân Di dày lên một cách bất thường, cả người nóng rực như bị thiêu đốt, cảm tưởng vô vàn mũi kim châm vào người, đau đớn vô cùng. Điều hiện lên duy nhất trong đầu Vân Di bây giờ là... cô muốn ăn... thịt người. Con mắt Vân Di gần như dán chặt vào người phụ nữ kia không buông. Có điều gì đó thôi thúc cô mau tiến tới mà cắn xé, nuốt chửng lấy. Cô bắt đầu khập khiễng đứng dậy theo bản năng, bước chân như muốn hướng về phía người phụ nữ ấy.
Nhìn người đang chật vật, đấu tranh, Tần Mặc thật cao hứng, cả người run run lên vì sung sướng. Vẻ mặt kia quả thực kích thích tinh thần của anh. Tần Mặc liếm liếm khóe môi khô của mình, cất giọng nói.
" Vân Di, cô mau ăn đi. Để lát nữa sẽ không còn tươi ngon nữa " Tần Mặc giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731632/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.