Tâm trạng của Vân Di lúc này thực tồi tệ rất muốn bùng nổ. Cảm tưởng đầu đang bốc khói lửa nghi ngút. Cô nén bực bội trong lòng, rít một hơi, mặt nhăn lại, cắn cắn cánh môi hồng, lạnh giọng gọi con mèo nhỏ ra để tính sổ.
" Tiểu Hắc ".
" Tôi đây! Thưa kí chủ!" tức khắc chàng quản gia lịch thiệp nọ xuất hiện đứng ngay ngắn trước mặt cô, cúi gập người chào một góc bốn lăm độ rồi ngẩng mặt mỉm cười nhìn Vân Di đầy dễ mến. Ẩn sâu bên trong con mắt Tiểu Hắc, cô có thể nhận thấy rõ được qua đôi mắt nhập nhòe của mình là sự khoái chí lẫn thích thú không giới hạn của mèo nhỏ khi thấy cảnh cô đang chật vật thế này.
" Bé cưng dừng ngay cái điệu cười đấy lại cho chị. Có tin lão nương đây cắt nát cái miệng cậu ra không?" Vân Di liếc Tiểu Hắc, cũng rất thân thiện kéo kéo khóe miệng lên cười gằn đe dọa, cô nói tiếp.
" Đừng nghĩ mình chuyển đổi thành người trưởng thành thì chị không thể nào trừng trị cưng được. Chậc! Nghĩ thế thì nhầm lẫn lớn rồi đấy! Muốn rước họa vào thân thì cũng có thể thử " Vân Di nghiêng đầu, dựa vào một góc cửa tường, hàng mi cong cong khẽ rung nhẹ, một mực nhàn nhạt vẫn nhìn chăm chăm vào Tiểu Hắc. Do tầm nhìn của chủ thể không ổn định, nên cô chỉ có thể lúc nhìn rõ lúc không. Thành ra Vân Di chỉ dựa vào tiếng động mà đoán hành động của đối phương.
Tiểu Hắc vẫn giữ nguyên nụ cười không hề phai nhạt chút nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731629/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.