Vân Di thở ra một hơi, lồm cồm bỏ dậy khỏi giường, liếc thấy gương đồng để ngay gần đấy, cô vội cầm lên soi. Gật gù vài cái, ừ, nhan sắc không tệ. Mắt phượng mày ngài, con ngươi đen sâu thẳm cong cong như biết cười, làn da bạch ngọc, cảm tưởng nếu chỉ hơi nhếch khóe môi hồng sẽ khiến không ít người si mê.
Cũng không trách được lại thu hút trưởng nam nhà họ Lộ lại nạp thành tiểu thiếp.
Vân Di buồn bực, khịt khịt mũi, đặt gương xuống. Xoa xoa mái tóc, haiz, để tránh họa về sau, tốt nhất cô vẫn nên giấu cái nhan sắc trời cho này đi, kẻo có ngày nó sẽ gây họa cho cô mất.
" Vân Di, ta chán quá, ngươi dẫn ta đi chơi đi... ơ... nhà người sao lại lấy khăn voan che nửa gương mặt vậy?" Lộ Điềm bò cả người, nằm dài lên cái bàn uống nước, than ngắn than dài, đưa ánh nhìn sang Vân Di vừa đến, đôi mắt sáng lên, lập tức chú ý chiếc khăn trên mặt cô.
" Thưa tiểu thư, chẳng may nô tỳ bị bỏng khi đun nước. Giờ để lại một thẹo to lớn. Sợ như thế sẽ dọa chủ tử " Vân Di đều đều đáp, liếc nhìn vị nữ chính trước mặt. Nữ chính thoạt nhìn không tệ nha, mắt to tròn, miệng chúm chím, rất khả ái.
" Ồ, không ngờ ngươi cần thận như thế mà cũng có ngày bị thương như thế " Lộ Điềm nhún vai, biểu tình thập phần đồng cảm " Vân Di, ta muốn đi chơi, ngươi giúp ta cải trang thành nam nhân đi, xong đó chúng ta ra ngoài. Ta dẫn người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731605/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.