Vân Di sững người, trợn tròn mắt. Rốt cuộc... chuyện gì đang diễn ra vậy?
" Tiểu Hắc " Vân Di nội tâm gào thét, một mực lôi Tiểu Hắc ra hỏi tội, tiện thể mài dao sắc bén chuẩn bị làm thịt mèo.
" Ngạc... nhiên chưa?" Tiểu Hắc nở một nụ cười méo dần đi, run run nói cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể. Hu hu, biết thế nào ngày này cũng tới mà, nói sớm thì sợ bị " sàm sỡ " mà nói muộn thì lại bị ăn thịt, đành nào cũng bị kí chủ biến thái xử lý.
" Hờ hờ, ngạc nhiên lắm. Kinh hỉ mà cậu dành cho tôi đây ấy hả? Món quả ý nghĩa thật. Tôi rất cảm động " Vân Di gật gù, mỉn cười thân thiện.
Tiểu Hắc không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, mặt tái xanh. A a a~ kí chủ, đừng làm thịt tôi, tôi biết lỗi rồi.
" Được rồi, đừng bày ra cái vẻ mặt như tôi sắp ăn cậu đến nơi rồi ấy " Vân Di " xì " một tiếng, bĩu môi với đứa nhỏ không có tiền đồ kia.
Tiểu Hắc lệ tràn khóe mi (ಥ﹏ಥ) miệng nhỏ run lật bật. Thế cái dao sáng bóng kia là gì hả? Kí chủ kính mến.
" Vì sao Hạo Trạch không nhận ra tôi.. lẽ nào... bị mất trí nhớ?Thế... độ hảo cảm Hạo Trạch dành cho tôi lại là con số không hả?" Vân Di mặt trầm xuống, khó chịu, trong lòng nặng trĩu.
" Sự thật dúng là như vậy. Về việc hảo cảm, kí chủ cứ yên tâm, mặc dù sự thật là Hạo Trạch bị chính phủ xóa sạch bộ nhớ nhưng thật chất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731601/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.