" Huynh thật là...muội chỉ trêu huynh vậy thôi. Huynh chưa gì phản bác nhanh như vậy.. lẽ nào có tật giật mình " Vân Di ẩn ý liếc Mỗ Hiên.
" A di đà phật, bần tăng xin phép đi trước "
Nhìn dáng vẻ như bỏ trốn của Mỗ Hiên, Vân Di phì cười ngẩng đầu nhìm đám mây nhè nhẹ trôi, thở ra, xem ra cũng có chút tiến triển rồi nhỉ!
Màn đêm buông xuống, đám đông nô nức đổ ra đường, nói chuyện vô cùng rôm rả trên tay là những chiếc đèn lồng xinh xinh, đâu đấy còn tiếng cười đùa của trẻ con. Không khí náo nhiệt vô cùng.
" Cô nương... có vẻ không thích lắm nhỉ?" Dạ Thần nhìn gương mặt chẳng mấy bận tâm của Vân Di, cười khổ nói.
" Không, rất vui mà " Nói bộ Vân Di còn tự chủ nắm lấy bàn tay, tươi như hoa.
Dạ Thần ngó xuống thấy bàn tay nhỏ đang nằm yên trong tay mình, vẻ mặt khả ái đang mỉn cười diễm lễ, nhất thời đỏ mặt " Khụ...vậy chúng ta nên đi nhanh nơi một chút ".
Vân Di lười biếng ngáp dài một tiếng, chán muốn chết.
" Vân Di, tại hạ để ý cô nương rất thích đồ ngọt hay đằng kia có bán chút kẹo, ta qua bên đấy, được không? " Dạ Hiên gợi ý, khuôn mặt sảng khoái nắm chặt tay Vân Di thêm một chút.
Đúng là đằng có rất nhiều kẹo đa sắc màu, mắt Vân Di sáng lên, vô cùng sảng khoái kéo thật mạnh tay Dạ Thần đến chỗ đấy " Đi, đi, ta muốn ăn ".
Nhìn nữ nhân đang vui vẻ bỏ từng cái kẹo vào miệng, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731568/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.