Vân Di thờ ơ nói " Cô có chuyện gì mau nói đi, tôi chắc là không đơn giản là mời đi uống nước đâu nhỉ "
Mỹ Hạnh nhấm nháp một chút cafe nhìn Vân Di " Tôi muốn xin lỗi cô vì năm đấy đã nói những lời không phải ".
Vân Di cảm thấy buồn cười, cô có nên thấy vinh dự khi được nữ chính xin lỗi không nhỉ.
Chậc, nữ chính lâu không gặp có khác cũng từ 5 năm trước sau buổi lễ tốt nghiệp. Mỹ Hạnh giờ có không còn nét ngây thơ mà trở nên thành thục, có chút dịu dàng trầm ổn hơn xưa. Vân Di thầm nghĩ có lẽ cô gái bạch liên hoa hồi nào cũng đã vất bộ mặt ấy đi và cảm nhận vấn đề một cách tốt hơn, không còn nông cạn như trước.
" Được rồi, coi như tôi nhận xin lỗi của cô. Tôi đi được rồi chứ "
" Từ từ, thật sự thì tôi mời cô ra đây để có một số chuyện cô cần phải biết... "
Vân Di trâm ngâm chẳng mấy chốc lái xe về công ti. Cô đang bận tâm về những lời nói lúc nãy của Mỹ Hạnh
"... Cô còn nhớ hôm tốt nghiệp không "Mỹ Hạnh phân vân hỏi.
Vân Di vuốt nhẹ vài lọn tóc đang rối của mình, thờ ơ nói " Chuyện quá khứ đã qua thì cho nó qua đi, làm sao phải giữ lại trong đầu "
" Cô thật sự không nhớ " Mỹ Hạnh cau mày, thở dài.
" Cô nên nói thẳng, tôi vốn là một người không thích lòng vòng "
" Được, nếu cô đã nói vậy " Mỹ Hạnh uống nước lấy hơi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/162989/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.