Vân Di ngáp dài, vươn vai thoải mái đứng dậy, đưa mắt lạ lẫm nhìn xung quanh. Ở đây là đâu? Sao toàn màu trắng xóa thế này? Tính chọc mù mắt lão nương hả? Vân Di xoa xoa cổ, mệt mỏi thấy rõ trên gương mặt, cô nhớ rõ cô đang ngủ gật ở phòng làm việc cơ mà! Thế quái nào mà đã lạc trôi đến tận đâu thế này? " Kí chủ! Chào cô!". Giọng non nớt, vạn phần dễ thương vang lên trong một khoảng không yên tĩnh, khiến cho Vân Di bị dọa sợ có chút giật nảy mình. Cô cảnh giác liếc xung quanh, cố gắng linh hoạt tìm chủ nhân của tiếng nói vừa rồi. " Kí chủ! Bên trên!". Nghe vậy, Vân Di vội vàng ngẩng đầu lên, đồng tử của cô bỗng co rút lại. Cô... đang nhìn thấy cái gì thế này... một con mèo đang bay? Vân Di không tự chủ mà kích động đến tột độ. Mèo biết bay đấy! Là mèo biết bay đấy! Rất lạ a~ Ực! Không những vậy đây còn là một bé mèo đen rất moe nữa chứ! A! Lão nương thật muốn cưng nựng nó mà. " Kí chủ! Thỉnh cô lau nước miếng của mình đi! Nhìn cô đáng sợ quá " hệ thống nhỏ thu hết biểu hiện trên khuôn mặt của vị kí chủ mới. Nó khẽ rùng mình một cái. Vân Di cười ngượng ngùng " hì hì " hai tiếng, rất tự nhiên mà lau đi. " Tiểu khả ái! Mau... mau mau đến đây cho ta ôm ngươi một cái a~ Nào... nào! Đừng sợ! Cục cưng lại đây nào! Lão nương sẽ yêu thương ngươi " khóe miệng Vân Di cong lên tạo nên một nụ cười hết sức ngọt ngào. Cô vẫy vẫy con mèo phía xa, xong còn dang tay ra, ánh mắt đầy mong chờ hướng đến mèo nhỏ. Dưới con mắt của hệ thống, gương mặt hiện giờ của Vân Di chính là hiện thân của một kẻ đáng sợ. Nó không tự chủ bay lùi ba bước, nhấc cánh bay cao thêm một chút, đến khi cảm thấy đảm bảo khoảng cách độ an toàn giữa kí chủ mới và nó mới thôi. Máy móc sớm bị câu nói cùng hành động của Vân Di làm cho lành lạnh mất mấy phần. Lẽ nào kí chủ là một tên biến thái chính hiệu. Tiểu Hắc ho nhẹ, hít một hơi, sốc lại tinh thần. Lúc bấy giờ nó mới bình tĩnh cất cái giọng dễ thương có phần nghiêm túc để giới thiệu. " Khụ...khụ...Xin chào kí chủ! Chào mừng cô đến với không gian hệ thống. Tôi tên là Tiểu Hắc được thiết kế dưới dạng một chú mèo đen giảm bớt gánh nặng máy móc.... " Tiểu Hắc đen mặt, thở hắt ra "... Kí chú, cô làm ơn đừng đưa cái dây nhỏ trước mặt tôi được không? Tôi mặc dù trông giống hình dáng mèo nhưng không đồng nghĩa tôi là mèo con đâu ". Không biết Vân Di kiếm đâu ra sợi dây nhỏ ngoe nguẩy trêu Tiểu Hắc. Cố gắng thu hút sự chú ý của nó, trong đầu hình dung cái vẻ mặt thích thú vờn dây của bé mèo nhỏ. Ai ngờ! Con mèo nhỏ vô tâm, lạnh lùng này lại hất luôn cho cô xô nước lạnh, làm cảm xúc đang hưng phấn tụt dốc không phanh. Thấy kí chủ mình tỏ vẻ đáng thương, ủ rũ ngồi cắn áo một góc, ý muốn nói rằng tại sao ngươi lại phũ phàng như thế! Tiểu Hắc cũng có chút mủn lòng. Nó thở dài thườn thượt, mặt có chút bối rồi. Thôi được là lỗi do nó! Như thế đã được chưa? Tiểu Hắc bất dĩ, bay gần xuống. Giọng nói có chút ăn năn. " Kí chủ, cô không sao chứ, tôi xin lỗi... A a a...kí chủ...kí chủ... tay cô... đang sờ đi đâu thế? Đừng... chỗ đấy rất nhạy cảm... Kí chủ!... mau buông tôi ra...A...đừng sờ tai tôi... đừng... " Tiểu Hắc trong một giây mất cảnh giác, liền bị vị kí chủ giảo hoạt nào đó tóm sống. Mới đầu nó ra sức phản kháng nhưng sau cùng bị sức mạnh của Vân Di kìm giữ, Tiểu Hắc rốt cuộc chỉ biết yếu ớt kêu cứu. Một lúc sau bất lực cũng chào thua Vân Di, phó mặc cho cô sờ soạng khắp người mình... " Kí chủ! Sao cô không hỏi mình tại sao lại xuất hiện ở đây?". Vân Di ngáp dài lười biếng thả Tiểu Hắc ra, cô bật cười, thờ ơ nói. " Tôi còn có thể hỏi gì được nữa! Chuyện chẳng phải đã rõ như ban ngày còn gì. Tôi bị xuyên không a~ Ở đây có hệ thống, đoán chắc phải đi làm nhiệm vụ rồi! Còn thân thể của tôi à? Adyzoo! Có thể đang bất tỉnh hay mắc phải bệnh gì phải nhập viện! Tôi nói đúng chứ hệ thống quân Tiểu Hắc dễ thương?". Tiểu Hắc trợn tròn mắt, ngạc nhiên không thôi. Nó cứ tưởng rằng kí chủ mới này sẽ giống như mấy người kí chủ cũ của nó. Sẽ la hét ầm ĩ hoặc đặt câu hỏi linh tinh gì đó. Ấy thế mà kí chủ mới trông có vẻ như không lo lắng hay sợ hãi gì, thậm chí còn chẳng thèm đặt lấy nổi một câu hỏi. Tiểu Hắc gật gù, được, ngoại trừ có vẻ hơi biến thái ra thì đúng là không uổng công người mà nó thấy chọn. Tiểu Hắc mặt nghiêm lại, cất giọng đều đều cố gắng giải thích một lần ngắn gọn, hết sức súc tích cho Vân Di nghe. " Nếu kí chủ đã nói thế thì tôi xin giải thích lần nữa. Thân thể của cô hiện đang trong trạng thái sống thực vật vì bị ung thư máu giai đoạn cuối. Nếu cô hoàn thành xong nhiệm vụ thì cô sẽ được hoàn toàn khỏi bệnh và bắt đầu cuộc sống còn đang dang dở ". Được sống lại sao? Vân Di phì cười, cô tặc lưỡi, chống cằm an tĩnh mà ngồi tiếp thu bé mèo đang thao thao bất tuyệt không biết chán. Hửm! Nghe món quà có vẻ hấp dẫn đấy chứ! Không đến nỗi tệ. "... Nhiệm vụ của cô là xuyên vào từng thế giới giúp nam chính thay đổi kết cục hoặc bị hắc hóa và chiếm đóng tình cảm. Đến mỗi thế giới thì tôi sẽ giúp kí chủ cung cấp thông tin của thế giới đấy. Còn nữa để tiện hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống tôi sẽ giữ nguyên tên của cô qua từng thế giới. Về quà tân thủ... ". " Được rồi " Vân Di trực tiếp cắt ngang, tùy ý mà phẩy phẩy tay. Cô đứng phắt dậy, vươn vai. Nom chừng là rất hào hứng, nhiệt tình lắm " Tôi đã hiểu! Mau đưa nhiệm vụ cho tôi. Còn quà tân thủ thì cứ vất tạm hộ vào túi đồ ấy ". Thoáng chốc bóng dáng Tiểu Hắc mờ dần trước mắt Vân Di, tuy vậy nhưng giọng nói vẫn còn vang lên trong tâm trí cô " Kí chủ! Mời cô bước vào cánh cửa trước mắt ". Vân Di cảm giác bản thân như nhẹ bẫng đi, cô liếc cái cửa phía trước. Vân Di hít một hơi, cô chép miệng, điềm tĩnh mà tiến vào... [ Mở cánh của nhiệm vụ. Bắt đầu công lược thế giới thứ nhất...] Thời điểm mà Vân Di tỉnh dậy, cô ngó nhìn một lượt xung quanh, âm thầm đánh giá. Ừ! Công nhận là giàu thật đấy! Đồ vật trong phòng phải thuộc hạng sang, nhìn sơ sơ cũng biết toàn đồ của hàng hiếm. Nhưng có một điều đặc biệt làm cô không khỏi cau mày... CMN! Sao phòng toàn màu hồng phấn thế này? Cảm tưởng khắp không gian đều ngập tràn trong màu hồng. Hừ! Từ nãy thì toàn màu trắng, giờ thì toàn màu hồng là thế nào? Đây chắc là đang toan tính chọc mù mắt lão nương có phải hay không? " Tiểu Hắc, Tiểu Hắc!". Vân Di thầm gọi trong đầu, thử liên lạc với mèo nhỏ xem có được không. Rất nhanh bóng dáng Tiểu Hắc xuất hiện, bay lơ lửng trên đầu cô. Vân Di gật gù bĩu môi, ồ, hiệu quả làm việc cũng không tệ! " Kí chủ! Cho gọi tôi?" Vân Di khuôn mặt hầm hầm như muốn giết người, cô trừng mắt lên, gằn giọng nói " Tính cho tôi mù màu hả? Sao chưa gì đã đá tôi vào mấy phòng lòe loẹt thế này? Hử?". Tiểu Hắc chớp chớp mắt, ngây thơ trả lời " Do tính nhân vật mà! Kí chủ! Tôi không liên quan " nhưng chưa kịp để lời nói truyền đến tai người đối diện, trong đầu đã lập tức lại nghĩ một nẻo khác " Cho chết, ai mượn vừa rồi dám hành hạ tôi ". Vân Di khịt khịt mũi, " xì " một tiếng. Được rồi! Thôi bỏ đi! Lão nương không chấp cái khuôn mặt gian tà kia. " Đưa cho tôi nội dung của thế giới này đi " Vân Di an tĩnh ngồi dựa vào tường, thư thái nhắm mắt lại, tiếp thu cốt truyện đang truyền tống vào đầu cô. Chậc! Cũng không đau đầu như mấy quyển tiểu thuyết cô thường đọc. Thậm chí Vân Di thấy có chút khoan khoái, dễ chịu. Tiểu Hắc đứng bên cạnh, mặt nó vênh vênh lên tự đắc khi nhìn thấy lông mày ai đó đang giãn ra. Hứ! Đương nhiên cô được thoải mái như thế là nhờ hệ thống tài ba tôi rồi. Mau cảm ơn tôi đi! Đồ kí chủ biến thái! " Ở thế giới này, nam chính tên Dương Thuần cùng nữ chính Mỹ Hạnh là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ. Nam chính là nhân vật cao lãnh, thông minh, hảo soái, lại giỏi thể thao, tính cách lại rất trầm ổn. Dương Thuần là hiện thân của học bá của thanh xuân vườn trường, cũng là con người ta đáng mơ ước trong mắt của mọi người..." Vân Di liếm liếm khóe môi hơi khô, thở dài rồi lại tiếp cốt truyện. "...Cả hai nhân vật chính xuất thân từ tầng lớp trung lưu. Nữ chính khi còn nhỏ mới chuyển nhà đến, đã ngay lập tức bị cậu bạn hàng xóm kế bên thu hút. Dần dà yêu thầm cậu ta lúc nào không hay, nhưng bản thân Dương Thần lại chẳng hề mảy may, không hề biết. Hai người cứ vậy lớn dần lên theo thời gian, học chung trường. Bên cạnh nam chính bao giờ cũng có một Mỹ Hạnh kề bên, giống như hình và bóng..." "...Mỹ Hạnh vì Dương Thuần đã cố gắng thi cùng trường đại học với nam chính. Vì vậy đôi bạn thân này lại tiếp tục làm bạn học trong suốt quãng đường của sinh viên. Kết thúc mấy năm học đại học, Dương Thuần được nhận học bổng ra nước ngoài phát triển tài năng vì năng lực vượt trội so với các đồng học của mình. chẳng biết là hưu ý hay vô ý mà cùng lúc ấy Mỹ Hạnh lại tỏ tình nói ra tình yêu thầm kín của mình. Có lẽ chính sự thật lòng với sự yêu sâu đậm của Mỹ Hạnh dành cho mình và hình như Dương Thần có tình cảm với Mỹ Hạnh nên nam chính đã quyết định từ bỏ suất học bổng bên nước ngoài, ở lại với nữ chính. Con đường sáng lạn từ đấy cũng khép lại..." "...Nhân vật phụ lần này mà Vân Di xuyên vào chính là bạn học cùng với Dương Thần và Mỹ Hạnh. Nói về xuất thân của chủ thể này thì đúng là không thể chê vào đâu được. Từ nhỏ sinh ra đã là người được ngậm thìa vàng, một nàng tiểu thư đúng nghĩa. Chủ thể Vân Di ngay vào đầu năm nhất đã bị học lực của Dương Thần chinh phục, đến khi nhận ra cũng chẳng biết mình yêu thầm Dương Thuần từ bao giờ. Do cái tôi quá lớn nên đến khi mà Mỹ Hạnh và nam chính đến với nhau mới quyết định chôn vùi tình cảm tận sâu đáy lòng. Để rồi mãi sau này tiếc nuối mối tình thanh xuân đã qua của mình ". Tiếp thu xong cốt truyện Vân Di vươn vai, xoay qua xoay lại cổ cho đỡ mỏi. Cô lăn qua lăn lại trên cái giường màu hồng, thẫn thờ nhìn lên cái trần nhà. Mục tiêu công lược lần này chính là cái vị học bá kia, cô phải giúp nam chính tìm ra con đường tiến tới trở thành tổng đài và chinh phục trái tim nam chính. Cô chép chép miệng, kể ra lần này công lược cũng mức tương đối dễ. Mỗi tội là vướng cô bạn thân trúc mã kia là hơi khó đối phó. Ách! Phiền quá! Thế mới nói thanh xuân vườn trường thật rắc rối. Vân Di xoa mái tóc, liếc nhìn bầu trời tối om qua ô cửa sổ, lại đưa mắt qua chiếc đồng hồ treo tường. Vân Di "..." WTF Mới có hai giờ sáng, con Hắc Hắc đáng ghét kia, trốn đâu rồi không biết, dám bắt lão nương xuyên vào giờ này, lão nương nhất định sẽ thịt chết nó. Vân Di lười biếng thò chân xuống đất, đứng dậy tắt đèn trong phòng. Ánh sáng đèn điện vụt tắt, căn phòng bỗng chốc tối om. Qua từ khung cửa kính, ánh trăng mờ ảo, dìu dịu hắt chiếu lên căn phòng làm màu hồng thoáng chống dễ chịu hơn hẳn. Vân Di thoắt một cái đã leo nhanh lên giường, cô ngáp dài buồn ngủ, mắt nhắm, mắt mở. Vân Di lầm bầm nói nhỏ với mình. " Ăn được, ngủ được là tiên.... Oáp... ta chính là tiên " tiếng nói của Vân Di nhỏ dần và thay vào đó là tiếng hít thở đều đều. Tiểu Hắc xuất hiện ra bên cạnh, liếc nhìn cô gái đang ngủ say sưa, thầm khinh bỉ. Ngủ như heo, tướng ngủ rõ xấu. Rõ ràng thuộc tính của chủ thể là người hay thức khuya. Tại sao lần nào cũng đổ tội lên đầu nó là sao? Quá oan ức mà! Nói rồi Tiểu Hắc liều mình đá nhẹ vào Vân Di cho hả giận, rồi nhanh chóng chuồn mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]